Tiêu Phàm lắc lắc trường kiếm trong tay của mình, cảm thụ được không khí vô cùng khô nóng xung quanh, nhìn đến ánh lửa chói lọi đến đau cả mắt của thần phách Chu Tước trước mặt, trong lòng thầm than vãn, nếu có thể, mình thật sự không muốn đối mặt với cái tên này.
Theo đạo lý mà nói, sau khi Tiêu Phàm giành được quán quân của giải đấu PK biểu diễn "Tân Sinh", trạng thái đi lên, có lẽ hiện giờ không có con quái vật nào có thể tùy tiện khiến Tiêu Phàm lùi bước, nhưng lần đầu tiên Tiêu Phàm nhìn thấy tên thần phách Chu Tước này, trong lòng liền vô thức sinh ra một ý niệm như này, đó chính là đánh không lại, nhất định phải chạy trốn.
Hắn không biết tại sao lúc ấy mình lại có thể sinh ra một ý nghĩ tiêu cực như vậy, nhưng hắn lại hoàn toàn tuân theo suy nghĩ nội tâm của mình mà hành động.
Bây giờ Tiêu Phàm hướng mắt về phía thần phách Chu Tước mà nhìn lại lần nữa, vẫn cảm thấy ánh sáng trên người nó có chút chói mắt như vậy, trong lòng liền sinh ra ý định thoái lui...
Thần phách Chu Tước thực lực cấp 35, Tiêu Phàm lấy ý trên mặt chữ mà lý giải, chính là thần phách Chu Tước này có thực lực ước chừng cấp 35, nhưng vì sao lại không trực tiếp sử dụng cấp 35 để miêu tả, điểm này thật sự khiến Tiêu Phàm có chút bất an.
Nhưng là bảo kiếm trong tay đã rời khỏi vỏ, mình liền không có bất kỳ đường lui nào.
Huống chi nếu hiện tại mình lui thêm bước nữa, người phải đối mặt với thần phách Chu Tước này, sẽ là đến phiên của tiểu cô nương Aina này.
Gió lốc quấn lên, thân thể Tiêu Phàm lập tức trở nên nhẹ nhàng, Điệu Waltz Phong Vũ lại xuất hiện!
Tiêu Phàm hơi híp mắt, nhìn thẳng về nơi lửa cháy hừng hực trước mắt kia, không chút do dự mà đạp mạnh một cái, cầm kiếm lao đi.
Lao đi trong một đoạn ngắn như vậy, cả người Tiêu Phàm bỗng chốc giống như một thanh gươm sắc bén mà đâm về phía ngọn lửa!
Thần phách Chu Tước nhìn thấy Tiêu Phàm đang đánh về phía mình, ánh mắt vẫn không có chút thần thái, chỉ đơn thuần là thi hành mệnh lệnh của đại trận truyền đến, cánh chim điên cuồng vỗ, lửa dày như mưa nhanh chóng bắn về phía Tiêu Phàm, thề phải xua đuổi triệt để người trước mắt.
Tiêu Phàm lại lập tức lao đến như thiêu thân lao đầu vào lửa, cả người đụng đến thần phách Chu Tước đang tạo biển lửa, một tâm Tiêu Phàm một chút cũng không cảm thấy hoảng sợ.
Từ sau khi ở bên ngoài Thần Điện cầm song kiếm trảm xuống, cưỡng ép phá bỏ bầy vượn Lông Vàng, chỉ cần Tiêu Phàm cầm lấy vũ khí vào tay của mình, thì cảm thấy trạng thái trước nay của mình chưa từng tốt như thế, mà phần tự tin này để Tiêu Phàm thấy rõ được tất cả những gì mà hắn phải đối mặt trước mắt...
Theo sự xâm nhập của Tiêu Phàm, gió cùng lửa quấn lại với nhau, ánh sáng từ kiếm lấp lóe phát ra, được ánh lửa chiếu rọi mà có chút đỏ tươi.
Kiếm của Tiêu Phàm vô cùng chính xác mà đâm vào bên trong hỏa cầu, ngọn lửa cùng thân kiếm vừa chạm vào nhau, trong nháy mắt vỡ vụn thành từng mảnh từng mảnh, phảng phất mà rơi từ trên xuống như cánh hoa, vô cùng đẹp đẽ, lại giống như ánh sáng tàn nơi hoàng hôn, lặng yên rơi xuống.
Vốn là một biển lửa dâng trào, lại bị gió xẻ ra một đường lớn, Tiêu Phàm cũng theo đó cắt vào, đưa lưỡi kiếm của mình về phía thần phách Chu Tước đang bay nhảy trong biển lửa.
Thổi phù một tiếng!
Ánh kiếm từ Tiêu Phàm bén nhọn mà vụt qua, trên thân thể thần phách Chu Tước bị lưỡi kiếm Tiêu Phàm đánh tan, một mảng lớn trống rỗng ở phần bụng thần phách Chu Tước đột nhiên xuất hiện, thật sự chói mắt.
...
Đúng vào lúc này, gió đột ngột bốc lên, chỗ rách trên thân của thần phách Chu Tước bỗng sinh ra một vòng xoáy.
Vòng xoáy xoay tròn ở giữa, ngọn lửa trên thân thể bị thương của thần phách Chu Tước lại ngưng tụ lần nữa.
Kiếm chém một đường thẳng dài bên trong biển lửa, đi qua rồi vẫn còn ánh kiếm lưu lại nhàn nhạt.
Lần đầu tiên Tiêu Phàm cảm thấy kiếm trong tay mình cầm vô cùng thuận tay, giống như mình và vũ khí này vốn là cùng một thể, đây là một loại cảm giác tuyệt vời, thậm chí có thể nói là một loại hưởng thụ.
Nhưng lúc này Tiêu Phàm lại không mảy may vui vẻ nổi, trên mặt chỉ hiện sự đắng chát.
Lưỡi kiếm sắc bén múa theo Tiêu Phàm, bên trong vùng không gian này, điên cuồng cắt.
Mỗi trảm của Tiêu Phàm không chỉ lộ ra sự sắc bén vô cùng, mà lại càng thêm chút mạnh mẽ.
Ngọn lửa trên người thần phách Chu Tước một lần lại một lần nương theo đường kiếm trong trận cuồng phong mà bị phá đến vỡ nát, nhưng không đợi đến nửa giây sau, ngọn lửa vốn là bị dập tắt lại tiếp tục bay nhảy, thậm chí so sánh với sự thiêu đốt trước đó lại càng thêm mạnh mẽ.
Loại thể nghiệm này đối với Tiêu Phàm mà nói cũng không ổn lắm, thậm chí khiến hắn sinh ra bực bội trong lòng.
Nhìn ánh lửa không ngừng dấy lên lần nữa trên thân thể của thần phách Chu Tước, Tiêu Phàm cảm thấy mình bây giờ thật giống như không ngừng thử nghiệm dùng kiếm để chặt đứt một dòng sông.
Mặc dù luyện tập phá núi ngăn sông là kiểu hình võ thuật thường dùng tỏng các bộ tiểu thuyết võ hiệp, một khi đã luyện thành sẽ trở nên vô cùng uy phong, nhưng Tiêu Phàm cảm thấy loại kỹ thuật này chỉ có những người nhàm chán đến rảnh mới đi luyện tập.
Thường dùng tiết tấu nhanh tại cuộc sống trong thời gian đã lâu nên Tiêu Phàm không chịu được việc không ngừng luyện tập thử nghiệm dùng kiếm chém vào dòng sông khô khan như thế, hắn không có kiên nhẫn, so sánh với việc không ngừng mà mài chết đối thủ, Tiêu Phàm càng ưa thích việc hô to một tiếng RPG (Chú thích: Hỏa tiễn thúc đẩy lựu đạn (Rocket-propelled/grenade, tên gọi tắt RPG), trực tiếp đem đối thủ trước mắt trở thành bùn nhão.
Thổi phù một tiếng, lại là một đường kiếm, ngọn lửa trên người Chu Tước lại lần nữa tán loạn một chút.
82%, 100%...
Đây là số lượng HP của thần phách Chu Tước trong mắt Tiêu Phàm, khi kiếm rơi xuống trên người thần phách Chu Tước, HP của thần phách Chu Tước vẫn là cho Tiêu Phàm một chút mặt mũi àm nhúc nhích tượng trưng một chút, nhưng chưa tới một giây đồng hồ sau, nó lại lần nữa được tự động đổ đầy.
Sau khi Tiêu Phàm thực hiện một loạt tiến công, một màn này không ngừng mà tái diễn trước mắt Tiêu Phàm, điều càng làm cho Tiêu Phàm bất an trong lòng chính là HP của con thần phách Chu Tước trước mắt này không có bất kỳ biến hóa nào, lặng im biến đổi, mà không khí xung quanh lại ấm lên một lần nữa...
Thực lực đẳng cấp 36!
...
Trận nhãn trên đài cao...
Theo thời gian chậm rãi trôi qua, trong lòng mọi người cũng chậm rãi trở nên bắt đầu nôn nóng.
Sự chờ đợi dài dằng dặc luôn tương đương với việc tra tấn người khác, Irina cực kì muốn tự mình ra ngoài để tìm kiếm Aina, đáng tiếc giờ này phút này thân thể của nó thật sự không thể động đậy.
Mắt Irina nhìn về hướng bên cạnh mình, Tom Cruise dốc lòng chiếu cố mình, trong lòng hơi động, đau khổ cầu khẩn nói: "Mèo đực, van xin anh, mang em đi tìm Aina đi."
Tom Cruise nhìn chú mèo trắng xinh đẹp Irina đang dùng một dáng vẻ vô cùng đáng thương nhìn mình, không kìm lòng được mà nuốt một ngụm nước bọt, sau đó lại hít một hơi thật sâu, đắng chát cúi đầu.
Tom Cruise biết đây chính là một cơ hội tốt để tình cảm giữa mình cùng Irina được thăng tiến thêm một bậc mới, chỉ cần nó đáp ứng yêu cầu của Irina, độ thiện cảm của Irina đối với nó nhất định sẽ nhanh chóng tăng cao, thế nhưng nó không làm được, bởi vì nó đang sợ, nó không dám một mình một "người" mang theo Aina đi ra bên ngoài trận nhãn.
Bây giờ Tom Cruise nhớ lại mình vừa nãy bị con thần phách Bạch Hổ kia giơ móng vuốt sắc bén liền cảm thấy bất lực, nghĩ đến việc ra ngoài trận bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện hung thú như thế, nó liền cảm thấy sợ hãi một hồi.
Irina ai oán nhìn Tom Cruise một chút, thấp giọng than thở: "Thật vô dụng..."
Tom Cruise nghe được lời nói của Irina, chỉ cắn răng một cái, đưa tay nắm thật chặt, móng tay cắm sâu ở trong lòng bàn tay, đầu lại thấp hơn một chút.
Lúc này Thái Thập Tam đi tới, an ủi Tom Cruise nói: "Chú mèo nhỏ, đừng đau lòng."
Sau đó cô lại đưa mắt nhìn lớp sương mù dày đặc bên ngoài trận nhãn, nói về phía Quân Sư Xấu Bụng: "Bàn ké một chút, chúng ta chuẩn bị ra ngoài tìm bọn người Tiêu Phàm."
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo