Hình dáng viên ngọc màu đen này giống như đúc viên ngọc màu trắng trong tay Hào Đại Bàn, khác biệt duy nhất cũng chỉ là màu sắc mà thôi.
Viên ngọc này rất đẹp, trên đó còn khắc một con chim di cư, nếu viên ngọc đẹp đẽ này có thể tặng cho người yêu của mình thì chắc chắn cô ấy sẽ rất vui vẻ, coi viên ngọc này làm vật đính ước thì càng thích hợp hơn, thế nhưng viên ngọc này cũng không phải là vật đính ước của Tiêu Phàm và Hào Đại Bàn, hai người đương nhiên không phải là gay rồi.
[Vật phẩm: Âm Dương Tử Mẫu Hậu Điểu Thạch]
[Phẩm chất: Hiếm]
[Loại: Vật phẩm tiêu hao]
[Số lần sử dụng: 1/1]
[Hiệu quả: Sau khi sử dụng, hai viên ngọc này sẽ hấp dẫn lẫn nhau, có thể biết địa điểm giữa hai bên và chỉ đường, cứ như vậy tới khi hai bên gặp nhau.]
[Ghi chú: Đây cũng không phải nam châm!]
Khi nhìn thấy hiệu quả của [Âm Dương Tử Mẫu Hậu Điểu Thạch] thì Tiêu Phàm không thể không khen ngợi sự thông minh của Hào Đại Bàn.
Vấn đề cơ bản nhất của Tiêu Phàm lúc này là gì?
Phát hiện tai họa ngầm của nhiệm vụ lần này sao?
Hay là hoàn thành nhiệm vụ đối kháng cấp sử thi này với Long Hổ bang?
Cũng hoặc là ngăn cản trận doanh Thú Nhân không được gây chiến tranh với trận doanh Ác Ma?
Sai sai sai! Những điều này đều sai hết.
Những chuyện kia mặc dù phiền phức nhưng Tiêu Phàm còn không quan tâm lắm.
Tiêu Phàm luôn suy nghĩ, đó là làm sao có thể thoát khỏi cô bé ngực lép đang ôm một cánh tay của mình với khuôn mặt mê say Thái Thập Tam này.
Đúng vậy! Tiêu Phàm còn không biết nên thoát khỏi Long Hổ bang khi nhiệm vụ này kết thúc như thế nào cả.
Đúng vào lúc này, Hào Đại Bàn lại đưa cho Tiêu Phàm một vật phẩm có thể giải quyết vấn đề này.
Trước khi chia tay, Hào Đại Bàn giấu tất cả mọi người mà đưa vật này vào trong tay Tiêu Phàm, sau đó cả hai cười hắc hắc, rất hèn mọn.
[Âm Dương Tử Mẫu Hậu Điểu Thạch], Tiêu Phàm cũng không biết Hào Đại Bàn lấy được nó từ đâu, thế nhưng vật này có tác dụng rất lớn tới kế hoạch thoát thân của Tiêu Phàm, bởi vì nó có thể giúp Hào Đại Bàn biết được vị trí của Tiêu Phàm.
Sau khi đi vào nhiệm vụ đối kháng, kênh chat của người chơi sẽ tạm thời bị đóng lại, đây là một cách của hệ thống, bảo đảm sự công bằng của người chơi khi tham gia nhiệm vụ này. Nói cách khác, coi như lúc trước Tiêu Phàm muốn chạy trốn cũng không thể xin người nào giúp đỡ cả, cũng chỉ có thể chờ đợi tới khi nhiệm vụ hoàn thành thì kênh chat mới mở lại.
Thế nhưng sau khi nhiệm vụ hoàn thành thì cũng không đủ thời gian để chạy trốn, dù sao địa bàn của Long Hổ bang chính là ở trận doanh Thú Nhân.
Thế nhưng khi có [Âm Dương Tử Mẫu Hậu Điểu Thạch] thì sẽ có khác biệt rất lớn, khi nhiệm vụ này sắp kết thúc thì Tiêu Phàm có thể sử dụng vật phẩm này.
Mà vào lúc này, [Âm Dương Tử Mẫu Hậu Điểu Thạch] trong tay Hào Đại Bàn cũng sẽ khởi động, Hào Đại Bàn cũng sẽ biết được, sẽ mang theo thành viên của công hội Chiến Minh tới hỗ trợ Tiêu Phàm, như vậy thì khi Tiêu Phàm hoàn thành nhiệm vụ này, người của công hội Chiến Minh sẽ đúng lúc kiềm chế được đội người của Thái Thập Tam, khi đó thì mình cũng sẽ có cơ hội chạy trốn.
Lần này Hào Đại Bàn quá thông minh đi, không chỉ có thể biết được tình cảnh của mình, lại còn nghĩ ra được cách giải quyết vấn đề của mình nữa, xem ra nếu có thời gian rảnh mình phải mời Hào Đại Bàn một bữa mới được.
Còn tại sao Tiêu Phàm chỉ được Hào Đại Bàn đưa cho một cục đá, không nói một câu nào, khi nào thì đã bàn bạc ra kế hoạch hoàn hảo như vậy?
Thực ra rất đơn giản, giải thích chỉ cần hai chữ mà thôi, mặt ngữ.
Tiêu Phàm và Hào Đại Bàn là bạn chơi từ thủa nhỏ tới giờ, chỉ cần nhìn thấy ánh mắt của đối phương thì cũng có thể hiểu được đại khái ý nghĩ của người kia rồi. Hơn nữa, khi trước hai người họ vì gian lận kiểm tra nên đã đặc biệt phát triển các ám hiệu trở thành một ngôn ngữ cơ mặt, hai người dựa vào ngôn ngữ cơ mặt nên đã có thể giao lưu tất cả kế hoạch này chỉ trong một thời gian khá ngắn.
Ngươi đừng coi thường ngôn ngữ cơ mặt, trong mắt của Tiêu Phàm và Hào Đại Bàn thì mỗi một nếp nhăn trên mặt đối phương cũng có thể đại diện cho một câu chuyện xưa rồi.
Thế nhưng việc sử dụng ngôn ngữ uyên thâm này cũng cần trả giá, đó là cơ mặt sau đó sẽ cứng ngắc, mất cảm giác, dù sao chỉ trong một thời gian ngắn mà tần suất vận động của cơ mặt cao như vậy vẫn rất mệt mỏi.
Ngay khi Tiêu Phàm đang vui sướng mà quan sát viên ngọc [Âm Dương Tử Mẫu Hậu Điểu Thạch] này thì chẳng biết từ lúc nào, Tom Cruise trên đầu Tiêu Phàm cũng đang quan sát một vật trong móng vuốt của nó, chỉ là nó cũng không vui vẻ như chủ nhân của nó, nó hơi nhìn vật trong tay rồi mất đi hứng thú, sau đó nhếch miệng lên, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Tiêu Phàm thì đang suy nghĩ tới chuyện chạy trốn, tự nhiên lại thấy một móng vuốt nhỏ màu đen xuất hiện trong mắt hắn, đập vào trán Tiêu Phàm, sau đó một giọng nói bỉ ổi truyền tới từ trên đầu hắn: "Ha, tiểu nhị, chúng ta nói chuyện chút đi, thế nào? Meo...?"
"Tom Cruise..."
Giọng nói của Tiêu Phàm kéo rất dài, gân xanh trên trán xuất hiện, chuyện lừa gạt chủ nhân vừa rồi của Tom Cruise Tiêu Phàm còn chưa tìm nó tính sổ đâu, kết quả tên nhóc này thật sự không biết ngoan ngoãn lại, còn dám làm bậy trên đầu mình, thật sự là không biết lớn nhỏ.
Khi nhìn thấy Tiêu Phàm chuẩn bị nổi giận, Tom Cruise vội vàng nói: "Này này này! Tiểu nhị! Tỉnh táo lại, chúng ta nói chuyện làm ăn, như thế nào? Meo..."
Nói chuyện làm ăn? Nói đùa cái gì? Nhóc cũng là do ta nuôi, còn nói chuyện làm ăn nữa?
"Này này! Bình tĩnh lại, tiểu nhị! Trong tay tôi có một vật, có lẽ anh sẽ có hứng thú đấy. Meo..." Tom Cruise thấy Tiêu Phàm định đưa tay ra tóm lấy nó rồi vứt xuống đất thì vội vàng dùng móng vuốt nho nhỏ của mình đưa ra trước mặt Tiêu Phàm.
Một đường sáng màu đỏ xẹt qua, lóa mắt giống như một ngọn lửa trong đêm tối vậy.
"Hả? Đây là cái gì?"
Mặc dù thời gian rất ngắn ngủi nhưng Tiêu Phàm vẫn cảm thấy sự đặc biệt của đường ánh sáng kia, Tiêu Phàm rất tò mò nên hỏi thăm.
Khi thấy Tiêu Phàm bị đồ vật trong tay mình thu hút sự chú ý rồi bình tĩnh lại thì Tom Cruise cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Thế nào? Có muốn nó không, cái đồ vật sáng long lanh này? Chúng ta bây giờ có thể nói chuyện vui vẻ rồi chứ? Meo..."
"Thế nhưng trước hết phải nói ra trong tay nhóc là cái gì, đừng cầm những thứ đồ chơi vớ vẩn của loài mèo đưa tới lừa gạt ta." Tiêu Phàm mặc dù cảm thấy vật trong tay Tom Cruise không bình thường, thế nhưng vẫn cố ý hạ thấp nó đi, mục đích vì muốn Tom Cruise nói giá sẽ thấp xuống, dù sao thì đang nói chuyện làm ăn, mặc dù đối thủ là một con mèo nhưng Tiêu Phàm cũng không khinh thường.
Thế nhưng khi nghĩ tới, con mèo này lại là vật nuôi của mình, Tiêu Phàm lại cảm thấy nhức cả trứng.
Con mèo của mình còn tìm mình nói chuyện làm ăn, mình làm chủ nhân cũng quá thất bại đi.
Nghe thấy Tiêu Phàm nói vật trong tay mình là đồ chơi của mèo thì Tom Cruise hơi lo lắng nói: "Đây không phải là đồ chơi của mèo, tôi lớn như vậy rồi, làm sao còn chơi đồ chơi chứ? Meo..."
Sau đó, Tom Cruise nói nhỏ: "Còn cái này là cái gì, tôi cũng không biết... Meo..."
Tiêu Phàm nhìn đồ vật mà Tom Cruise đưa tới tay của mình thì rất nghi ngờ...
Đây là cái gì?
Trong lòng bàn tay Tiêu Phàm là một thứ rất giống cục đá, cực kỳ cứng rắn và Tiêu Phàm cảm thấy nó cũng không phải là tảng đá.
Cả vật này có màu đỏ rực, giống như lửa vậy.
Càng làm cho Tiêu Phàm cảm thấy kỳ lạ chính là, rõ ràng nó có tính lạnh, thế nhưng khi cầm trong tay thì Tiêu Phàm cảm thấy nó đang bốc cháy vậy, rất nóng, nó lại không nóng cháy trên tay mà nóng cháy ở trong lòng.
Những vật kỳ lạ thường làm cho người ta cảm thấy sợ hãi, thế nhưng vật này lại để cho người ta cảm thấy thần thánh.
Đủ loại chuyện kỳ lạ đã có thể chứng minh vật này không phải vật bình thường, vì muốn càng hiểu rõ hơn vật này nên Tiêu Phàm xem xét phần giới thiệu của vật này.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo