“Tiên sinh, rượu của ngài.”

Tiêu Phàm vô cùng lễ phép, trển mặt nở nụ cười nghề nghiệp nói với hai người chơi nam trong quán rượu.

Người chơi nam đang ngồi xoay lưng lại với Tiêu Phàm rõ ràng không để ý đến Tiêu Phàm đang đứng sau lưng mình, lúc này đang ngoảnh đầu nói chuyện với bạn mình.

Mà người chơi nam đang ngồi mặt hướng về phía Tiêu Phàm, sau khi nhìn rõ Tiêu Phàm rõ ràng khẽ giật mình, cả người dường như nhìn thấy một việc bản thân không thể tưởng tượng nổi.

Tiêu Phàm chầm chậm nhẹ nhàng đặt khay rượu mình đang cầm xuống, đặt trên bàn ở trước mặt hai người chơi.

Người chơi nam xoay lưng về Tiêu Phàm thấy rượu của mình đã được đem lên, rất tùy ý đưa tay lấy qua một ly, há mồm muốn uống, không ngờ người bạn bên cạnh hắn đột nhiên lại cắt ngang.

“Chờ một chút, cậu điên rồi hả, rượu hắn ta đem lên mà cậu cũng dám uống!” Lúc hắn nói chuyện vẻ mặt lộ vẻ khẩn trương.

“Hắn ta?” Người chơi kia xoay người lại nhìn về phía sau, lúc nhìn thấy người đứng bên cạnh mình là Tiêu Phàm rõ ràng sửng sốt, nói: “ ‘Lich King’ Mệnh Phàm?!”

Mặc dù hắn rất kinh ngạc, tại sao một nhân vật hiện đang rất nổi tiếng trong trò chơi lại là một nhân viên phục vụ xuất hiện bên cạnh mình, nhưng mà chuyện này và chuyện hắn uống rượu cũng không có ảnh hưởng gì đi, hắn và “Lich King” Mệnh Phàm cũng không thù không oán, chẳng lẽ hắn ta lại vô duyên vô cớ ở đây giết chết hắn?

Thế là hắn xoay người, định tiếp tục há miệng uống rượu nho tinh khiết trong ly của mình.

“Chờ một chút, cậu không nghe tôi nói hả, đây chính là rượu ‘Lich King’ đem lên đó, sao cậu còn dám uống vậy?!” Bạn của hắn nhìn dáng vẻ hắn nâng chén muốn uống, rõ ràng càng thêm khẩn trương gấp gáp giùm hắn.

“Thì sao vậy?” Người chơi nam này nhìn dáng vẻ khẩn trương của bạn mình, rất khó hiểu nói: “Không phải chỉ là một ly rượu thôi sao, liền xem như là ‘Lich King’ Mệnh Phàm, chẳng lẽ lại có thể hạ độc chết tôi sao chứ, vả lại nếu như tôi bị độc chết ở đây, tối đa cũng chỉ bị rớt một cấp exp mà thôi, tôi hiện tại cũng chỉ mới cấp 11, rớt thì rớt chứ, có cậu kéo, chuyện thăng cấp cũng chỉ trong một cái chớp mắt mà thôi.”

Nghe ngữ khí của người chơi nam này, chắc hẳn hắn là người chơi vừa mới chơi trò chơi “Tân Sinh”, đồng thời vừa mới rời Tân thủ thôn không lâu, chẳng qua ngay cả người mới chơi cũng biết được người tên “Lich King” Mệnh Phàm này, có thể thấy được độ nổi tiếng của Tiêu Phàm lúc này ở trong trò chơi lớn như thế nào.

“Cậu thì biết cái gì, rượu của ‘Lich King’ Mệnh Phàm nào có thể là chuyện đơn giản như sống chết như vậy, tôi nghi ngờ trong ly này chính là “Rượu Loan Loan” đó!”

“ ‘Rượu Loan Loan’?! Là thứ gì vậy, đặc sản Đài Loan hả? Nếu như là đồ Đài Loan tôi ngược lại cũng không để ý đâu, trái lại, đồ ăn ngon của Đài Loan thật ra tôi rất thích nha ~ ”

“Tên nhóc thúi, cậu đừng giả ngu với tôi, những cái phiên hiệu kia cậu còn hiểu hơn tôi nhiều, bây giờ lại còn giả bộ không biết cái gì là ‘rượu Loan Loan’, cái ‘rượu Loan Loan’ này cũng không phải chỉ Đài Loan mà là loan trong Nguyệt Nhi Loan Loan, Chuối Tiêu Loan Loan (1) đấy!”

Người chơi nam kia bỗng nhiên hiểu ra cái gì, biến sắc nói: “ ‘Lich king’ đáng sợ vậy hả, chuyện này chả có chút khoa học nào cả!”

“Cho nên lúc cậu vào trò chơi, tôi chẳng phải đã nhắc nhở cậu là trong trò chơi này có nhận vật yêu ma bực này sao, lần trước có một bác gái bị hắn trừng mắt liếc một cái liền ngã trên đát tay chân mềm nhũn, sắc mặt trắng bệch, liên tục thở gấp, cậu cảm thấy chuyện này có khoa học không chứ? Nhưng mà chính là có rất nhiều người chơi chứng kiến tận mắt đó! Cậu phải nhớ kỹ, ở trước mặt người đàn ông này, khoa học gì gì đó là chuyện hoàn toàn không thể tin, khoa học chỉ là xiền xích đối với người bình thường, ‘Lich King’ Mệnh Phàm mạnh như vậy sao có thể bị cái này quản chế được?”

Tên này nói đến độ tình cảm dạt dào, khiến ngay cả Tiêu Phàm đứng bên cạnh cũng đều bị dọa, hình tượng của mình trong lòng người khác đã đến tình trạng đáng sợ như vậy rồi sao? Làm sao mà cảm giác không phải hắn đang nói đến mình mà nói đến một thứ yêu ma quỷ quái gì gì đó nhỉ.

Sau đó người chơi nam kia còn giống như tiền bối dạy dỗ hậu bối, thấm thía nói với bạn hắn: “Chuối tiêu cong cong, nhân sinh chơi xong, lại còn muốn uống ly rượu này nữa không, là bạn bè, tôi còn xin cậu hãy suy nghĩ kỹ lại đi mà ~ ”

Bị nói như vậy, người chơi nam kia sao còn có thể có suy nghĩ uống rượu nữa, lập tức đứng dậy đi ra khỏi quán rượu, trước khi đi còn nơm nớp lo sợ lẩm bẩm: “May mà hôm nay có cậu, không thì tôi liền chơi xong thật rồi, không nghĩ tới trò chơi này lại đáng sợ như vậy,

so với cuộc sống thực tế còn nguy hiểm hơn.”

“Đương nhiên, cậu cũng không nên xem thường thế giới trò chơi đâu ~ ” Bạn của hắn dương dương đắc ý nói.

Sau khi Tiêu Phàm đưa mắt nhìn hai người chơi mắc bệnh thần kinh đi ra ngoài, lại nhìn hai ly rượu nho tinh khiết đang lẳng lặng đặt trên bàn, hơi ngây người.

Sau đó Tiêu Phàm trở nên vô cùng tức giận, bởi vì hai người này thật sự quá đáng!

Chẳng qua, sau đó Tiêu Phàm lại lạnh nhạt đối với chuyện này, bởi vì còn có thứ quá đáng hơn…

“Tiêu thư, cô tỉnh táo lại đi, tôi chỉ mang rượu lên thôi!” Tiêu Phàm nhìn người chơi nữ trước mặt, khẩn trương không thôi.

“A ~ không muốn ~ Mệnh Phàm ~ không muốn ~ “

Người chơi nữ này hai tay che trước ngực, thất kinh nhìn Tiêu Phàm trước mặt, nói năng lộn xộn kêu lớn, mọi người nghe được đều đỏ mặt tía tai, dẫn đến hấp dẫn vô số người qua đường ghé mắt đứng ngoài quan sát.

Tiêu Phàm nhìn phản ứng của cô ta, có chút không biết phải làm sao, đờ mờ, khi không kêu bậy cái gì, hắn chỉ đặt rượu xuống trước mặt cô ta thôi, cô ta liền biến thành cái bộ dạng này, chắc hẳn lúc lên giường, tiếng kêu của cô còn muốn vang vọng đất trời nữa chắc.

Trong lòng Tiêu Phàm mặc dù rất tức giận nhưng mà trên mặt vẫn phải khách khách khí khí, dù sao hắn vẫn không quên hiện tại hắn là một nhân viên phục vụ trong quán rượu.

“Đừng khẩn trương, tôi thật chỉ mang rượu lên mà thôi, đặt lên xong tôi đi xuống liền.”

“Đè tôi xong liền đi?! A? Không muốn a! Không muốn! Mệnh Phàm, không muốn!” Người chơi nữ kia lại cang thêm kinh hoảng.

Đòe mòe, không chịu nổi nữa rồi!

Thế là Tiêu Phàm không nói hai lời, định trực tiếp đặt khay rượu lên bàn rồi xoay người rời đi, ngay khoảnh khắc cúi người đặt ly rượu xuống, người chơi nữ kia dường nhue nhìn thấy chuyện gì vô cùng đáng sợ, vậy mà bị dọa đến khóc rống lên.

“Ông trời ơi! Ai có thể nói cho tôi biết, thế giới này cuối cùng là bị cái khỉ gì vậy chứ!” Tiêu Phàm rốt cuộc không nhịn được gào lên.

Theo tiếng gầm thét của Tiêu Phàm, tiếng khóc trong quán rượu nghe lại càng thêm thương tâm.

Trước trận truyền tống ở một nơi nào đó…

“Rất tốt, chuẩn bị xong chưa, đại ca.” Tiếng nói chuyện âm hiểm này, nghe có chút xảo quyệt.

Cũng không có ai trả lời hắn, chỉ có một cánh tay to khỏe mạnh mẽ đưa bốn bộ y phục dạ hành ra, bốn bộ đồ kia màu đen như đêm tối, không hề có một chút ánh sang.

“Được rồi, mọi người thay đồ này đi, che mặt lại, Thính Phong Các đã đem tin tức Tiêu Phàm đang ở quán rượu Blue ở thành Antequera nói cho chúng ta biết, Mệnh Phàm là một người rất có thực lực, rất khó đối phó, nhưng hành động lần này của chúng ta chỉ được phép thành công! Không được phép thất bại!”

Một lát sau, bốn người áo đen xuất hiện trước mặt mọi người, lộ ra vẻ thần bí và nguy hiểm.

Một thanh âm hơi nhát gan lộ ra sau lớp vải che mặt, hơi mơ hồ không rõ: “Chúng ta thật sự muốn mặc thành cái bộ dạng này đi thành Antequera sao?”

Giọng điệu này nghe có chút không tình nguyện.

“Nói nhảm, chúng ta đây là hành động bí mật, đương nhiên muốn cải trang, y phục dạ hành là bí ẩn nhất.” Người áo đen nói chuyện âm hiểm kia đáp lại.

“Nhưng mà…Hiện tại là ban ngày mà?” Người áo đen kia quan sát xung quanh nhóm người, hơi xấu hổ nói tiếp.

“Không cần nói nhảm nữa, tôi nói lại lần nữa, hành động lần này, không phải diễn tập, chỉ được phép thành công, không được phép thất bại, tất cả mọi người nghiêm túc một chút cho tôi!”

2.58731 sec| 2426.383 kb