Đối với con mèo biến thái này, Tiêu Phàm cũng không muốn tốn thời giờ với nó, trực tiếp xách nó lên...
"Meo! Nói ngươi bỏ ra! Không nghe thấy sao, loài người độc ác!"
" Mày còn muốn làm 'Quan xúc cứt số một' không hả? Chết tiệt, mau buông ta ra! Meo!"
"Meo! Meo! Meo!"
...
Con mèo bị bàn tay Tiêu Phàm đè trên đất, hoàn toàn không động đậy được, hai móng vuốt nhỏ cứ không ngừng cào loạn khắp nơi. Nhưng dù nó giãy giụa thế nào thì bàn tay Tiêu Phàm đè trên người nó vẫn chắc chắn như vậy, hoàn toàn không dạo động, nên nó chỉ có thể không ngừng lải nhải, kêu la.
Nhưng mà Tiêu Phàm cũng để ngoài tai những lời kêu la đó, những chuyện vừa xảy ra khiến hắn nhận ra con người và mèo hoàn toàn không có tiếng nói chung, nên một bàn tay khác của Tiêu Phàm cứ liên tục đánh về phía mông nó.
Đánh thêm cú nào thì trong lòng Tiêu Phàm cũng thoải mái hơn, mà con mèo thì càng thêm tức giận, tới lúc Tiêu Phàm cảm thấy thoải mái hơn bỏ con mèo ra thì nó đã tức giận tới xù lông, giận tới mức muốn rút kếm chém chết hắn.
"Chỉ là một 'Quan xúc cứt số một" mà ngươi dám làm nhục bổn soái, mấy lần sờ mông đẹp của bổn soái, từng tội từng tội đều không thể tha thứ... Meo!"
Con mèo rút thanh kiếm Tây Dương mini bên hông ra, khoa tay múa chân về phía Tiêu Phàm, còn bày ra một kiểu pose tự nhận là rất đẹp trai, nhưng mà vì dáng vẻ bề ngoài là một con mèo khiến người nhìn vào lại cảm thấy rất dễ thương.
"Đánh ngươi thì sao hả? Ta là chủ nhân của ngươi, ngươi là sủng vật của ta, không nghe lời thì ta đánh, nếu ngươi còn tiếp tục như vậy, ta sẽ đánh tiếp, nghĩ thử đi, không đánh thì sao mà... haizz, ngươi nên suy nghĩ tới nỗi khổ tâm của ta..."
Tiêu Phàm vừa đánh một trận rất thoải mái, giọng nói cũng ngả ngớn hơn, nhưng con mèo nghe hắn nói thì không nhịn được nữa: "Rút kiếm đi, quan xúc cứt số một, hôm nay ta sẽ cho ngươi thấy sự lợi hại của bổn soái. Thực lực của ai mạnh hơn thì mới đáng nói tới hai chữ "chủ nhân"... Meo!"
Tiêu Phàm nhìn "Tiểu đậu đinh" cầm kiếm Tây Dương giễu võ dương oai, dương nanh múa vuốt dưới chân mình, trong lòng hắn không nhịn được cảm thấy buồn cười, nhưng mà tên nhóc này đúng là thiếu người dạy rồi, vậy hôm nay hắn dạy cho nó vài chuyện cho hiểu biết hơn cũng được...
Đè lại cái tính tình kiêu căng ngạo mạn này của nó thì sau này lúc nó đi ra ngoài với hắn cũng không gây ra chuyện phiền phức.
"Đánh ngươi, ta không cần kiếm..." Tiêu Phàm phất tay tỏ ý con mèo có thể tấn công rồi. Nếu người ngoài biết Tiêu Phàm hắn đạt tới cấp 31 rồi mà còn cần dùng vũ khí để đối phó với một con mèo thì cũng thật mất mặt.
Con mèo thây hai tay Tiêu Phàm trống không thì tức giận quát: "Ngươi dám coi thường bổn soái, đúng là tự tìm đường chết! Nếu ngươi đã nghĩ vậy thì ta sẽ cho ngươi biết sự lợi hại của ta... Meo!"
Thanh kiếm Tây Dương mini trong tay con mèo hơi đảo, chỉ nghe thấy con mèo hét lớn: [Kiếm pháp bí mật của loài mèo - Giả ngây thơ... Giết!]
...
[Kiếm pháp bí mật của loài mèo - Giả ngây thơ... Giết!] là kỹ năng duy nhất mà con sủng vật này của Tiêu Phàm có thể sử dụng hiện nay, mặc dù nghe qua thì cảm thấy cái tên của kỹ năng này hơi ngốc, nhưng Tiêu Phàm vẫn có hơi mong chờ đối với phần thể hiện lần này. Dù sao kỹ năng có tốt không cũng không thể dựa trên sự giới thiệu để phán đoán, tốt nhất nên nhìn hiệu quả của nó.
Hai móng vuốt nhỏ nhắn xinh xắn vọt về phía Tiêu Phàm, mang theo một luồng gió mạnh.
Tiêu Phàm nhìn cảnh tượng trước mặt thì thầm nghĩ: Cũng không tệ lắm.
Nhưng mà con mèo sắp tới trước mặt Tiêu Phàm lại đột nhiên dừng lại, bầu không khí cũng bỗng chốc thay đổi: "Meo..."
Con mèo đột nhiên thay đổi thành một dáng vẻ vô cùng đáng yêu, đôi mắt to tròn như có sóng gợn lay động, trong veo như nước, móng vuốt đang cầm kiếm cũng vung múa về phía trước, khiến người ta cảm thấy đáng yêu vô cùng.
Tiêu Phàm nhìn hình dáng của nó thì đột nhiên người hơi sững lại. Con mèo thấy thế thì thầm nghĩ, đúng là loài người cấp thấp mà! Hoàn toàn không thể chống cự lại dáng vẻ đáng yêu của tộc mèo chúng nó, nó mới chỉ lộ ra vẻ đáng yêu chút thôi mà người này đã sững sờ như vậy.
Nếu đã vậy thì thừa dịp lúc này!
Hai chân mèo con đạp xuống mặt đất một cái rồi nhảy lên, vừa nhảy lên thì dáng vẻ đáng yêu hoàn toàn không còn sót lại chút gì, đổi lại là một gương mặt vô cùng hèn hạ, khóe miệng hơi nâng lên, lộ ra nụ cười vô cùng tà ác, đôi mắt tròn cũng không còn long lanh đáng yêu nữa mà thay vào đó tỏa ra ánh sáng vô cùng sắc bén, giống như ánh sáng của thanh kiếm Tây Dương trên tay nó vậy...
Con mèo dừng ở giữa không trung, chỉ là nó đã hoàn toàn có thể tưởng tượng ra cảnh tượng vị "Quan xúc cứt số một" kia chết dưới [Kiếm pháp bí mật của loài mèo - giả ngây thơ... Giết!] của mình, trên mặt không khỏi hiện lên vẻ đắc ý.
Nhưng một giây sau, vẻ mặt của nó trở nên vô cùng kinh ngạc, vì nó nhìn thấy vẻ mặt mà nó vô cùng quen của vị "Quan xúc cứt số một" kia, vẻ tà ác, hèn hạ giống hệt nó lúc nãy...
Tiêu Phàm nâng chân phải lên, không khách khí chút nào đạp về phía con mèo, con mèo đang bay lên không trung cứ như vậy bị đạp thẳng ra ngoài giống như quả bóng da: "Meoo..."
....
[Kiếm pháp bí mật của loài mèo - giả ngây thơ... Giết!] Vốn bản thân Tiêu Phàm còn hơi mong chờ, không ngờ lại là một kiểu kỹ năng như vậy!
Lúc con mèo vọt tới trước mặt Tiêu Phàm thì thay đổi một dáng vẻ vô cùng đáng yêu, dễ thương, chính là muốn hắn bị mê hoặc bởi vẻ đáng yêu của nó đây mà...
Ánh mắt của nó lớn hơn bình thường một chút, gò má cũng trở nên ôn hòa hơn, tất cả đều rất hợp lý, nhưng sao Tiêu Phàm có thể bị cái kỹ thuật giả ngây thơ đó lừa được?
Cái kỹ thuật "Chu môi trợn mắt giả ngây thơ" này Tiêu Phàm đã miễn nhiễm từ lúc còn học trung học rồi. Khi đó trên khắp nơi trên thế giới đều là mấy cái hình pose giả ngây thơ này, Tiêu Phàm đã nhìn tới muốn ói rồi.
Hôm nay cũng chỉ là một con mèo của phiên bản "Chu môi trợn mắt giả ngây thơ" thôi, chẳng lẽ Tiêu Phàm hắn có thể trúng chiêu sao?
Vừa rồi hắn sửng sốt như vậy cũng là vì hắn cảm thấy kỹ năng của sủng vật lần này cũng quá vô dụng rồi, hoàn toàn không có tác dụng gì trong lúc chiến đấu, chạy tới trước mặt kẻ địch của nó giả ngây thơ. Loại chuyện ngu ngốc này cũng chỉ có con mèo này nghĩ ra được.
Trời ơi, hắn nuôi một con mèo thành sủng vật thật rồi sao?
Nhìn vẻ mặt ủ rũ đáng yêu của con mèo đang đi tới, Tiêu Phàm càng khẳng định suy nghĩ này.
Một người chơi chuyên về chuyến đấu lại chỉ nuôi một con vật theo kiểu sủng vật, đây là chuyện khiến người ta buồn bực tới mức nào. Tiêu Phàm bỗng chốc cũng cảm thấy hơi buồn bực.
Nhưng mà nói tới buồn bực thì con mèo kia còn buồn bực hơn hắ nhiều. Vì kỹ năng [Kiếm pháp bí mật của loài mèo - giả ngây thơ... Giết!] mà nó vẫn luôn lấy làm tự hào này lại hoàn toàn không có chút tác dụng nào với "Quan xúc cứt số một", chuyện này quả thật quá mất mặt, sau này làm sao nó có thể đối mặt với "Quan xúc cứt số một" này nữa, khuôn mặt đẹp trai của nó còn để đi đâu chứ?
"Meo, tại sao kỹ năng Kiếm pháp bí mật - giả ngây thơ... Giết! này của ta hoàn toàn không có tác dụng với cái người mặt ngu "Quan xúc cứt số một" này chứ?
Con mèo hoàn toàn không thể hiểu được nên giương móng vuốt chỉ Tiêu Phàm hỏi.
Loại kỹ năng này mà có tác dụng với hắn mới gọi là kỳ lạ, nói cách khác, nó có thể có tác dụng sao?
Tiêu Phàm hơi lơ đãng hỏi: "Ngươi giả ngây thơ? Ta hoàn toàn không có cảm giác gì..."
Con mèo nghe hắn nói thì trong lòng càng cảm tháy kinh ngạc và sợ hãi...
Sao có thể chứ? Trên đời có người không có cảm giác đối với vẻ đáng yêu của nó sao?
Không có cảm giác, phải rồi, chính là như vậy...
"Hừ hừ, thì ra là vậy... Meo...." Trong nháy mắt vẻ mặt của con mèo thay đổi.
"Chuyện gì?" Tiêu Phàm nhìn dáng vẻ của nó thì trong lòng thấy hơi khó hiểu.
"Ngươi là "phái chó" của tà giáo đúng không? Nếu không sao ngươi có thể hoàn toàn không có chút hứng thú nào đối với loài mèo chứ? Không phải trước đây ngươi cũng nói ngươi là do chó sinh ra sao?"
Tiêu Phàm nghe xong thì không nói thêm câu nào nữa mà nâng tay đè con mèo lại, đánh về phía mông nó....
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo