Đều là chết thảm, vậy mình còn cân nhắc cái gì nữa, thế thì còn cân nhắc cái gì nữa, vì thế lần đầu tiên Tiêu Phàm tức giận trong Long Hổ bang: “Không thích! Ta theo phái ngực bự!”
Mang trên mình tôn nghiêm của nam nhân, Tiêu Phàm kiên định đứng bên đầu chiến tuyến của phái ngực bự.
Sau khi Tiêu Phàm vừa tuyên ngôn dứt lời, Thái Thập Tam còn chưa lên tiếng, đám người Quân Sư Xấu Bụng đã bắt đầu ồn ào...
“Thằng nhãi ranh, mày muốn chết phải không, lại dám nói đại tỷ của chúng ta bằng cái giọng đấy, hơn nữa không được coi cái suy nghĩ ngu ngốc của mày là chân lý, ngực lép mới là chính nghĩa.”
“Mẹ nó, thật muốn vứt mày xuống biển làm mồi cho cá mập!”
“Mày không hiểu ưu điểm của ngực lép, ngực lép mới có thể dễ dàng tiếp xúc thân cận nhau!”
Sau lưng Tiêu Phàm truyền đến tiếng nói chuyện ồn ào. Hắn không thể biết là ai nói, bởi vì bây giờ hắn đang bị trói chặt không thể động đậy được, chỉ có thể thấy được vẻ mặt mong mỏi của Thái Thập Tam trước mặt mình. Nhưng hắn biết đằng sau lưng có một đám ngu ngốc phái ngực lép đang tấn công hắn.
“Chúng mày đừng có cãi nhau nữa! Hôm nay chúng ta đến đây không phải là để cãi nhau về vấn đề này, trong đầu chúng mày ngoài ngực ra không còn thứ gì khác à?”
Nhìn thấy đại tỷ nhà mình tức giận, đám người Quân Sư Xấu Bụng lập tức yên lặng trở lại.
“Mệnh Phàm, anh thích phái ngực lớn, vậy chúng ta vừa vặn rất hợp nhau.” Thái Thập Tam ý vị thâm trường nói.
Tiêu Phàm nghe thấy lời nói của Thái Thập Tam, trong lòng vô cùng nghi hoặc. Phù hợp? Phù hợp chỗ nào? Dựa vào bộ ngực phẳng đến nỗi xin lỗi cuộc đời của cô kia, mà còn thấy phù hợp?
Thái Thập Tam thấy Tiêu Phàm hoang mang liền lấy một tấm hình ra.
Trên ảnh có một cô gái với dáng người bốc lửa khiến cho người ta miệng đắng lưỡi khô.
“Đây là mẹ của em, gen của chúng tôi rất giống nhau, đừng thấy em bây giờ đang có dáng vẻ này, thật ra tôi rất có tiềm lực phát triển, dù sao tuổi của em vẫn còn nhỏ.” Thái Thập Tam chậm rãi nói vưới Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm nhìn thoáng qua ảnh chụp trước mặt, nhìn lại dáng người hiện giờ của Thái Thập Tam. Nếu trong tương lai, Thái Thập Tam thực sự lớn lên giống người trong ảnh thì quả thực dạy thì vô cùng thành công. Nếu mai kia ngực có thể phát triển lớn như vậy thì thực sự tiềm lực của cái sân bay này tốt đến đáng sợ.
Nhưng vấn đề quan trọng bây giờ không phải là tìm tòi nghiên cứu vấn đề này, mà giống như Thái Thập Tam đã nói, tuổi của cô quả thực còn rất nhỏ. Bỗng nhiên Tiêu Phàm cảm thấy nghiệp chướng của mình thật nặng nề...
“Tôi nói này, cô có thể thả tôi đi được hay không? Cô còn nhỏ, chưa hiểu rõ được tình cảm của mình, có khả năng nhất thời cao hứng, ngộ nhận điều gì đó.” Tiêu Phàm đau khổ khuyên bảo, hy vọng có thể thuyết phục được cô bé trước mặt.
“Mặc dù hiện giờ ngực của tôi có vẻ nhỏ, nhưng tuổi tác đã không còn nhỏ nữa, trong lớp đã có rất nhiều bạn bắt đầu hẹn hò rồi, anh đừng có coi em như trẻ con cái gì cũng không biết!”
Vừa mới rồi lúc nói mình chưa phát dục, cô không phải đã nói là tuổi mình còn nhỏ à, sao bây giờ đã lật lọng nói tuổi mình không còn nhỏ nữa, rõ ràng vẫn còn là em gái học sinh chưa thành thục, lớp học cái gì thế, rốt cục cô bao nhiêu tuổi vậy!
Còn không đợi Tiêu Phàm tổ chức lại ngôn ngữ để phản bác lại lời nói của Thái Thập Tam, đámm người sau lưng Tiêu Phàm lại bắt đầu ầm ĩ...
“Tao dựa vào, mày nghĩ hay thật đấy, mày biết chúng tao phải vất vả thế nào mới bắt được mày không?”
“Vì để mua được tin tức của mày, chúng ta đã phải tốn không biết bao nhiêu tiền chỗ cái thằng hèn mọn Phong Ma Tiểu Xích Lang!”
“Đúng rồi! Mày đã đi vào Long Hổ Bang thì đứng có nghĩ đến chuyện đi ra, cho dù phải đem mày vứt xuống biển cho cá mập cũng không cho mày rời đi!”
Mẹ nó, lại là cái thằng khốn nạn Phong Ma Tiểu Xích Lang! Mỗi lần có chuyện liên quan đến gã đều không phải chuyện gì tốt.
Còn nữa, cái thằng cứ luôn mồm nói muốn đem mình đút cho cá mập là thằng nào thế? Thật muốn quay lại nhìn nó một phát.
Tiêu Phàm nhìn Thái Thập Tam, không biết phải nói thế nào cho phải: “Tôi nói...”
Tiêu Phàm còn chưa kịp nói xong cái gì, Thái Thập Tam đã cắt ngang.
“Anh không cần phải nói gì cảm trước hết nghe em nói ra điều kiện cho anh, sau đó anh quyết định cũng không muộn.”
Thái Thập Tam bước sang một bên, không biết lấy đâu ra một chiếc ghế thái tử, lười biếng ngồi xuống, có vẻ cô cùng khí phách, hơn nữa lại rất có phong phạm của một lão đại xã hội đen.
Bàn điều kiện? Một cô bé muốn bàn điều kiện với hắn?
Ý thức được chuyện sắp xảy ra, Tiêu Phàm cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Đợi đến khi biết được điều kiện đầu tiên Thái Thập Tam đưa ra cho hắn là gì, Tiêu Phàm suýt chút nữa bị sặc nước miếng.
“Anh trở thành người đàn ông của em, mỗi tháng tiền tiêu vặt của ba em cho em, em đều chia cho anh một nửa, thế nào?”
Chia một nửa tiền tiêu vặt cho hắn? Tiêu Phàm hắn bây giờ nghèo túng đến độ phải thèm muốn tiền tiêu vặt của một cô bé à?
Nghe Thái Thập Tam nói, mặt Tiêu Phàm run rẩy.
“Mẹ! Vẻ mặt của mày là thế nào đấy, mày có biết là tiền tiêu vặt mà lão đại Long Hổ bang cho đại tỷ của chúng tao đủ để mua một căn nhà bên bờ biển không hả? Mày đừng có bày cái dáng vẻ ghét bỏ như thế, cẩn thận tao đánh chết mày đấy!”
Câu nói này, lại là lão đại, lại là đại tỷ, thân phận bại lộ lung tung cả.
Nhưng làm lũ lưu manh trong hắc đạo cũng không dễ dàng, Tiêu Phàm cũng không cần so trình độ văn hóa với gã, Tiêu Phàm hắn nghe vẫn hiểu được.
Mà hiện giờ hắn cũng không thèm để ý đến những thứ này, cái mà Tiêu Phàm để ý chính là...
Trời ạ! Số tiền mà mỗi tháng Thái Thập Tam có được thế mà lại là tiền tiêu vặt!
Lúc Tiêu Phàm biết được số tiền hắn kiếm được trong vòng hai mươi năm không bằng tiền tiêu vặt một tháng của Thái Thập Tam, nội tâm Tiêu Phàm cảm thấy vô cùng bi ai...
Tiêu Phàm không phải kiểu người Khắc Kim Đại Thần như Long Ngạo Thiên và Tuyết Dạ. Từ lúc ra ngoài xa hội tới giờ, hắn đã thấm thía đủ loại cảm giác mệt mỏi và áp lực vì kiếm tiền để sinh tồn.
Nhưng mà cứ bị cô gái chưa dậy thì như Thái Thập Tam mua chuộc như một món hàng thế này, hơn nữa chỉ dùng một nửa tiền tiêu vặt hàng tháng của cô nàng khiến Tiêu Phàm thật sự cảm thấy bị sỉ nhục.
Tuy tiền của cô nàng quả thật rất mê hoặc, nhưng Tiêu Phàm vừa nhìn về bộ ngực chưa trổ mã của Thái Thập Tam, thì tất cả lập tức vứt hết những suy nghĩ đen tối trong đầu, kiên định đứng trong trận doanh, từ chối lời đề nghị đầy mê hoặc của Thái Thập Tam ư.
Dù Thái Thập Tam có tiềm lực phát triển thì cũng là chuyện của sau này. Bây giờ làm xằng làm bậy như vậy cũng chỉ khiến hắn càng thêm ác cảm.
Quan trọng nhất là Tiêu Phàm chưa từng quên bối cảnh hắc đạo của người đang lười biếng ngồi trên ghế thái tử kia đáng sợ tới mức nào...
Trong cuộc sống thực tế, Tiêu Phàm chưa từng nhìn thấy người trong hắc đạo, nhưng hắn đã nhìn thấy không ít chuyện máu me liên quan tới những người này trên ti vi, loại người cầm dao giết người này không phải là người mà hắn có thể sống cùng được.
Cũng vì hiểu rõ thế lực sau lưng Long Hổ Bang nên Tiêu Phàm không muốn chọc vào bọn họ. Vì vậy, từ lúc bị bọn họ bắt cóc đưa tới đây, hắn cũng không khóc loạn lên như người bình thường. Hắn lo rằng nếu hắn không kiềm chế lại cái tính khí nóng nảy này thì đám côn đồ của thế giới hắc đạo này cũng sẽ không kìm được tính hung ác đã ăn sâu trong máu bọn họ, nếu bọn họ nổi điên lên mà rút dao đâm chết hắn thì không phải xong luôn rồi sao.
Mặc dù bị đâm trong trò chơi cũng không gây ra thương tổn da thịt, nhưng không có nghĩa là không đau, người thông minh không ai muốn thử cả.
Cũng vì vậy, tới lúc Tiêu Phàm bị trói tới trước mặt Thái Thập Tam thì lại trầm mặc không nói thêm câu nào. Tục ngữ nói họa từ miệng mà ra, Tiêu Phàm cảm thấy hắn đang ở trong Long Hổ Bang như đầm rồng hang hổ này thì cũng nên cư xử thật cẩn thận.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo