Sau khi bang chủ của Long Hổ bang chém giết tại giang hồ chán chê thì đã đi vào tuổi làm cha, cũng không biết có phải do ông có dương khí quá vượng hay không mà sinh một lượt mười hai đứa con trai.
Có lẽ ngươi cảm thấy "sản lượng" của bang chủ Long Hổ bang quá kinh người, thực ra thì không phải, chỉ cần là một người đàn ông bình thường và có đủ nhiều vợ thì trong vòng một hay hai năm hoàn toàn có thể hoàn thành công trình vĩ đại này, bang chủ xã hội đen lại càng không thiếu phụ nữ cho nên không cần kinh ngạc quá.
Thế nhưng đối với hiện tượng này thì người bình thường rất khó chấp nhận.
Trong vòng một, hai năm đó, thỉnh thoảng bang chủ Long Hổ bang lại chạy tới bệnh viện, mà mỗi lần đều là thăm phụ nữ có thai, điều này làm cho y tá và bác sĩ khoa phụ sản cảm thấy hơi choáng.
Kinh khủng nhất chính là mấy ngày trước, ông vừa giơ lên một đứa bé mới ra đời rồi cười to: "Con trai bảo bối của cha!" Ngày thứ hai lại ôm lấy một đứa trẻ vừa mới ra đời khác nói lại câu này một lần nữa.
Mặc dù y tá của khoa phụ sản không biết thân phận chân thật của bang chủ Long Hổ bang, thế nhưng ánh mắt của họ khi nhìn về phía bang chủ Long Hổ bang giống hệt với ánh mắt của người chơi khác khi nhìn tới Tiêu Phàm vậy, cực kỳ sợ hãi.
Gặp được chuyện kích thích như vậy, nên trong vòng hai năm này, khi tan tầm thì các bác sĩ và y tá của khoa phụ sản đều cảm thấy tinh thần mình gặp ảo giác vậy, không chân thực chút nào.
Tại xã hội đen, tư tưởng trọng nam khinh nữ rất nặng, bang chủ Long Hổ bang cũng không ngoại lệ.
Bang chủ Long Hổ bang rất thích con trai, dù sao thì con trai cũng có thể kế thừa truyền thống "nối dõi tông đường".
Cho nên khi nhìn thấy một đống con trai bảo bối, bang chủ Long Hổ bang rất thoải mái, miệng lúc nào cũng ngoác tới tận mang tai.
Thế nhưng tiệc vui thì chóng tàn, bởi vì "sản lượng" của ông quá cao trong một thời gian ngắn, khi ông đối mặt với mười hai thái tử gia tương lai thì ông cũng hơi chán ngấy.
Nhiều con trai như vậy, tương lai bang phái nội loạn thì giúp đứa nào đây?
Bang chủ Long Hổ bang hơi lo lắng mà nghĩ vẩn vơ.
Mà mấy đứa trẻ này quá dính người, luôn thích leo lên người ông nghịch ngợm, nếu không vui thì khóc luôn, nếu không khóc tới trời sụp đất nứt thì không bỏ qua, nghiêm trọng nhất đó là khi có một đứa khoác thì mười một tên còn lại cũng rất đoàn kết, đều khóc cả.
Bang chủ Long Hổ bang lúc đầu còn nhận trời không sợ, đất không sợ nhưng khi đối diện mấy tên nhóc này đều muốn khóc.
Sau khi làm cha, có đôi khi người đàn ông cảm thấy rất mệt mỏi, bang chủ Long Hổ bang lúc này cũng cảm thấy mình sắp bị mệt chết, bởi vì ông muốn thực hiện trách nhiệm làm cha nặng gấp 12 lần người bình thường, mà ông cảm thấy áp lực này sẽ càng ngày càng nặng, bởi vì bà bầu ở trong bệnh viện vẫn còn một người nữa...
Nghĩ tới trong nhà lại muốn thêm một thằng hỗn thế ma vương thì ông lại thấy hơi buồn bực, ông bây giờ mới biết một cái đạo lý, mọi thứ đều cần chừng mực, nhớ lại ngày trước mình nói rằng muốn sinh ra hai đội bóng, tự nhiên lại thấy mình lúc đó ngu xuẩn cỡ nào.
Cho nên bang chủ Long Hổ bang đã quyết định, sau khi đón đứa này thì sẽ thỏa mãn, rửa tay chậu vàng, không đi gieo giống linh tinh nữa.
Mặc dù bị mười hai hỗn thế ma vương ở nhà tra tấn, bang chủ Long Hổ bang cũng thấy rất phiền, thế nhưng khi đi thăm bà bầu vẫn biểu hiện ra vẻ mặt thân thiết, chờ đợi hỗn thế ma vương thứ mười ba ra đời.
Một ngày này, bang chủ Long Hổ bang nhận được điện thoại từ bệnh viện gọi tới, nói rằng con mình sắp ra đời. Lúc này ông đang chờ ở cửa phòng, cũng không sốt ruột như người chồng của gia đình bình thường mà rất bình tĩnh, giống như vợ sinh con là chuyện bình thường vậy.
Chính xác, sau khi trải qua mười hai lần như vậy, chỉ cần ngồi xuống chiếc ghế ở bên ngoài phòng mổ thì ông đều có thể điều chỉnh trạng thái của mình tới tốt nhất, nhẹ như mây gió, bởi vì ông đã quen với việc làm cha rồi.
Người khác ở bên ngoài là suy nghĩ tới vợ và đứa con của mình thì bang chủ Long Hổ bang lại nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ, cảm thấy thời tiết hôm nay rất tốt, ánh nắng rất đẹp, bởi vì bị mười hai tên ở nhà tra tấn nên ông cũng không mong chờ nhiều lắm về đứa con của mình.
"Chúc mừng tiên sinh, sinh một..." Y tá lao ra báo tin vui với bang chủ Long Hổ bang.
Không đợi y tá nói hết, ông rất quen thuộc mà đi vào bên trong, mặc dù lúc này ông hơi ghét trẻ con, thế nhưng ông vẫn bế đứa bé lên, đang định nói một câu quen thuộc rằng con trai bảo bối của cha và cố gắng thể hiện ra một nụ cười vui vẻ.
Thế nhưng khi ông vừa định nói thì đột nhiên ngây người, bởi vì lần này không giống với mười hai lần trước...
Bang chủ Long Hổ bang tới tận bây giờ vẫn còn nhớ ngày Thái Thập Tam ra đời, mình bé Thái Thập Tam lên cao cao, giữa hai chân của Thái Thập Tam không có vật gì, không có vật đó ngăn lại nên ánh mặt trời xuyên thấu qua hai chân, chiếu xuống trên mặt bang chủ Long Hổ bang, rất thần thánh và sáng lạn...
“Con gái?” Đại ca của Bang Long Hổ đang giơ Thái Thập Tam lên cao lập tức sững sờ với chuyện này, bởi vì trước đó hắn ta đã đi vào căn phòng này hết mười hai lần, ở trong căn phòng này bày ra tư thế như thế này mười hai lần, mà cả mười hai lần thì lần nào tầm mắt của hắn ta cũng bị một cái bảo bối tổ truyền giống như cái của mình chặn lại một cách thô bạo, mà bây giờ trong tầm mắt của hắn ta lại trống trơn, một cảnh tượng xa lạ như vậy làm cho đại ca của Bang Long Hổ ngây người ra.
Không thể nói là vui hay là không vui được, bởi vì mười hai lần trước đều là con trai, lần này bỗng nhiên có một đứa con gái, đại ca của Bang Long Hổ bỗng nhiên cảm thấy không kịp thích ứng cho lắm.
Không được bao lâu, Thái Thập Tam đã được đưa về nhà. Thái Thập Tam rất yên tĩnh và nhã nhặn, lúc không có chuyện gì làm đều thích nhắm hai mắt lại rồi ngủ, vô cùng đáng yêu. Nếu có người đùa giỡn với cô bé, cô bé sẽ tươi cười thân thiết, đương nhiên cũng có lúc cô bé sẽ khóc, thế nhưng bình sữa vừa đưa vào miệng, cô bé liền ngoan ngoãn và yên tĩnh lại ngay.
Thực ra phản ứng này của cô bé rất bình thường, thế nhưng dưới tiếng khóc như tiếng hợp xướng của mười hai cậu con trai giống hỗn thế ma vương kia, biểu hiện như vậy của cô bé quả thực rất nổi bật.
Bởi vì sự “ngoan ngoãn” của Thái Thập Tam, đại ca của Bang Long Hổ bắt đầu vô cùng yêu thích cô con gái nhỏ của mình.
…
Những đứa bé này vừa lớn hơn được một chút, bắt đầu biết dùng đôi tay bụ bẫm của mình để bò đi, mấy đứa con trai thì rất lì lợm, vì vậy mười hai người anh trai vừa mới biết bò của Thái Thập Tam lập tức ở trong phòng chơi trò “đua bò”, đáng tiếc kỹ thuật lái xe của bọn họ thực sự rất tệ, lật xe, đụng xe, cuối cùng thì kết cục là “buổi hợp xướng khóc thét”.
Tiếng vang ầm ĩ này làm cho Thái Thập Tam đang ngủ say ở một bên bị đánh thức, trên khuôn mặt non nớt của cô bé hiện ra sự ghét bỏ, đúng vậy, là ghét bỏ, cái biểu cảm này làm cho Thái Thập Tam có vẻ vô cùng đáng yêu.
Thái Thập Tam cũng đã biết bò bắt đầu di chuyển, cô bé tiện tay nhặt đồ ở bên người mình lên, nhắm mắt lại rồi nhét vào trong miệng mấy người anh trai của mình, nhìn thấy hành động lúc này của cô bé, những người bảo mẫu chăm sóc em bé lập tức bị hù dọa, có điều đại ca của Bang Long Hổ thấy được hành động của Thái Thập Tam lại vô cùng mừng rỡ.
Không nghĩ đến nhìn tới nhìn lui, trong mấy đứa nhỏ này thì chỉ có cô con gái nhỏ là hợp với khẩu vị của hắn ta, tác phong làm việc cũng quyết đoán và thô bạo như chính hắn ta vậy, đại ca của Bang Long Hổ bắt đầu hối hận, tại sao hắn ta lại sinh ra một đám con trai chỉ biết làm ầm ĩ chứ, nếu như có thêm mấy đứa con gái hiểu chuyện như Thái Thập Tam thì tốt biết mấy.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo