Sau đó, nhu cầu về cá nướng của nhà hàng làm Tiêu Phàm hơi không hiểu, bởi vì hắn cảm thấy hôm nay nướng cá nhiều hơn nhiều so với bán rượu, chẳng lẽ cá nướng là món đặc biệt của nhà hàng Blue sao?

Tiêu Phàm làm công nhưng cũng không quên dự tính ban đầu của mình, sau khi quen thuộc với đầu bếp béo thì Tiêu Phàm bắt đầu nghe ngóng [Nữ Nhi Hồng].

Đầu bếp béo cũng không để ý tới Tiêu Phàm tại sao lại hỏi thăm cái này, ông biết cái gì đều nói cái đó.

[Nữ Nhi Hồng] là do chú Blue mua được từ tay một người bán dạo tại thành Antequera, sau đó mang về nhà hàng và coi nó là vật sưu tầm chứ không uống.

Càng làm cho Tiêu Phàm chú ý chính là theo lời nói của đầu bếp béo, chú Blue cũng không giống lão Bach sâu rượu, chú ấy giống như là một người sưu tập thích thú với những thứ kỳ lạ hơn.

Nếu vậy thì Tiêu Phàm cũng đã biết cách làm sao có thể lấy được [Nữ Nhi Hồng] rồi, đó chính là lấy thứ mình không cần đổi [Nữ Nhi Hồng] của chú Blue.

Thế nhưng khi nghĩ tới muốn cầm cái gì đi đổi thì Tiêu Phàm chợt phát hiện ra mình còn rất ít vật phẩm.

[Ảm Long Minh Viêm kiếm], [Frostmourne], [Bộ đồ Linh Xà] là những đồ Tiêu Phàm đang dùng, không thể đổi đi, nếu như đổi chúng thì mình sẽ không thể chơi tốt được.

[Nhẫn Slime], mặc dù hiệu quả đặc biệt hơi buồn nôn thế nhưng tác dụng của nó vẫn rất tốt, mà chú Blue cũng chưa chắc thích cái đồ chơi buồn nôn này.

[Tinh Tinh Nguyệt Bì] mặc dù không thể khống chế tư thế ngã của nó, thế nhưng Tiêu Phàm vẫn rất thích hiệu quả tuyệt đối của [Trượt vỏ chuối].

[Bầu rượu 999], mặc dù chú Blue có lẽ sẽ thích cái này, thế nhưng Tiêu Phàm cũng không nỡ đổi. Mặc dù cách sử dụng của nó rất vớ vẩn thế nhưng Tiêu Phàm vẫn phải cần nó để tự chế rượu, dù sao kỹ năng thiên phú của mình cần mà. Tiêu Phàm cũng không phải là Tuyết Dạ, không chơi nổi “khắc kim lưu”, sở dĩ gần đây Tiêu Phàm không sử dụng [Bầu rượu 999] là bởi vì hắn còn không tìm được vật liệu thích hợp mà thôi.

Mà ngoài những thứ này thì trong ba lô của hắn không còn gì đáng tiền cả, đều là đồng nát sắt vụn, trước đó Hổ Nữu đưa cho mình “nữ trang” và [Cái chổi sạch sẽ], mình cũng rút tới một bộ [Mang đồ ăn], còn có một bộ thời trang mà Tiêu Phàm không nỡ vứt đi “Bạo Liệt Băng Diễm – Thiên Sứ Hạ Phàm”…

Ôi trời đất ơi, toàn đồ vớ vẩn, làm sao có thể đổi với chú Blue đây?

Khi Tiêu Phàm còn đang đau đầu thì trên truyền tống trận của thành Antequera xuất hiện “tổ bốn người mặc y phục dạ hành” chuẩn bị triển khai hành động của mình.

“Rất tốt, hiện tại chúng ta đã tới thành Antequera, theo tin tức mới nhất mà Thính Phong các đưa cho chúng ta thì Mệnh Phàm đã chuyển từ phục vụ viên sang làm việc vặt tại quán Blue, điều này chính là tăng độ khó của nhiệm vụ lần này, cho nên mọi người càng cần phải cẩn thận hơn.” Một người áo đen hơi gầy gò nói một cách âm u.

“Cho tao nói một câu thôi, chúng ta có thể đổi bộ quần áo khác để hành động hay không?” Tiếng nói chuyện hơi nhút nhát vang lên.

“Tao đã nói rồi, lần hành động này mặc y phục dạ hành là an toàn và bí ẩn nhất, mày đừng có mà ý kiến nữa được không?”

“Thế nhưng bây giờ đang là ban ngày mà?” Hắn ta nhìn qua những người đang nhìn tới họ mà nói bằng giọng lo lắng.

“Đừng nói nhiều, nghe tao chỉ huy là được rồi, làm đại sự không thể chú ý chi tiết nhỏ được, không cần biết là ban ngày hay ban đêm, chỉ cần có khăn che mặt, không cho người khác nhận ra chúng ta là được rồi.” Vì không để tên kia hỏi nữa, người gầy gò ra lệnh: “Vì cần xác nhận tin tức có chính xác hay không, chúng ta cần phải bắt một tên từ trong nhà hàng kia đi ra để hỏi, việc này giao cho mày.”

Người áo đen gầy gò híp mắt lại, giống như một con cáo già vậy, nhìn về phía một tên đứng cạnh mình.

Người kia cười cười, ánh mắt rất ấm áp, nhẹ nhàng nói: “Giao cho tao đi.”

Sau đó hắn ta chú ý tới một người khách vừa từ trong nhà hàng Blue đi ra, phóng thẳng tới, giơ thanh kiếm sắc bén lên uy hiếp: “Tao có một vấn đề muốn hỏi mày, mày phải thành thật mà trả lời, nếu như tao biết mày nói dối thì tao sẽ ném mày xuống biển cho cá mập ăn!”

Ánh mắt của gã lúc này rất hung tàn, không có chút ấm áp nào…

“Thế nào?”

“Theo tên kia nói, đoạn thời gian trước đúng là do ‘Lich King’ Mệnh Phàm làm phục vụ viên tại quán đó, làm cho không khí của quán này rất kinh khủng, bây giờ Mệnh Phàm đã không thấy đâu cả, quán này lại trở lại bình thường.”

“Không thấy đâu nữa hả? Có vẻ tin tức mà Thính Phong các cung cấp vẫn rất chính xác, vừa nãy còn làm nhân viên, hiện tại đã biến mất không thấy, một người lớn như vậy không thể biến mất được, tất nhiên là vẫn còn ở trong đó, chỉ là đi tới phòng bếp để bọn họ không thấy thôi, đã vậy, chúng ta hãy xác định kế hoạch tác chiến đi…”

“Bọn mày nghe cho rõ, đợi lát nữa tao sẽ hấp dẫn lực chú ý của NPC bên ngoài, bọn mày lúc đó hãy tìm cơ hội mà hành động. Tìm thời cơ mà chui vào trong phòng bếp, ba người hãy phối hợp lẫn nhau, ra tay phải thẳng thắn và hung ác, phải thể hiện rõ phong thái của chúng ta, đừng để Mệnh Phàm kịp phản ứng. Trói nó lại, dù sao thằng này cũng là quán quân của giải thi đấu, cũng khá mạnh, nếu để thằng này phản ứng kịp thì sẽ gây ra tiếng động rất lớn, hành động của chúng ta không thể gây ra phiền toái không cần thiết. Vì đại tỷ, lần hành động này của chúng ta không được phép thất bại!” Người gầy gò nói một cách rất nghiêm túc.

“Chuyện cũng chỉ như vậy thôi, trước khi chúng ta thực hiện nhiệm vụ ‘hành động bắt Mệnh Phàm’ lần này, hãy nói lại khẩu hiệu của chúng ta một lần nữa!” Người gầy gò đưa tay phải của mình ra, sau đó bàn tay của ba người khác nhanh chóng chồng lên nhau: “Long chiến vu dã, Hổ khiếu sơn lâm, bang phái đại nghĩa, vĩnh tồn tại tâm! Yeah!”

Theo tiếng gào lớn, bốn cánh tay giơ lên cao, ánh nắng xuyên qua ngón tay chiếu lên mặt họ, ánh sáng chói mắt này làm cho họ cảm giác được, hành động lần này sắp thành công rồi…

Phía tây đại lục có một mảnh thảo nguyên mênh mông vô bờ, nơi này là lãnh địa của trận doanh Thú Nhân.

Trận doanh Thú Nhân có hai công hội khá mạnh, một cái rất nhiệt huyết và phóng khoáng, gọi là Chiến Minh. Còn cái khác rất uy nghiêm và khắc nghiệt, đó là Long Hổ bang.

Trước khi giải thi đấu diễn ra, rất ít người biết, bang chủ của một bang hội nghiêm túc như Long Hổ bang lại là một cô gái có tuổi không lớn lắm.

Sau khi Thái Thập Tam làm người tham dự giải thi đấu mới bắt đầu xuất hiện trước mắt mọi người.

Mặc dù cô trưởng thành hơn nhiều so với những bạn bè đồng lứa, thực lực trong trò chơi cũng khá mạnh, thế nhưng vẫn còn kém khá xa nếu so với "Truy Phong Giả" Tịch Dương hay "Lich King" Mệnh Phàm.

Long Ngạo Thiên là dựa vào tiền tài của mình để mở rộng và phát triển công hội Ngạo Thiên, vậy một cô gái nhỏ tuổi như Thái Thập Tam thì làm sao có thể thành lập một thế lực khổng lồ như Long Hổ bang cơ chứ?

Đúng vậy, nếu chỉ dựa vào một mình Thái Thập Tam thì hoàn toàn không thể xây dựng lên một công hội khổng lồ như Long Hổ bang ở trận doanh Thú Nhân này. Dù cho Thái Thập Tam là con gái duy nhất của bang chủ Long Hổ bang tại HongKong cũng vậy, dù sao thì tuổi tác của cô còn nhỏ, không có sự trưởng thành và thủ đoạn này, muốn khống chế một bọn liều mạng thì không thể chỉ dựa vào thân phận của mình mà cần thời gian dài. Thế nhưng trong Long Hổ bang không phải chỉ có mình Thái Thập Tam, mà bên cạnh cô còn có bốn hộ pháp đáng tin bảo vệ cô.

Lúc trước, trong giải thi đấu thì Phong Ma Tiểu Xích Lang cũng đã nói, Thái Thập Tam được người của Long Hổ bang xưng là "Thái Thượng Hoàng", mà cô được gọi như vậy đều là do tứ đại hộ pháp cưng chiều cô.

...

Lúc trước Đại Ca Cầm Đầu, Lưu Manh Đòi Nợ, Quân Sư Xấu Bụng và Bạch Diện Thư Sinh đều là một tên lưu manh cắc ké, thế nhưng bốn người này rất may mắn được bang chủ Long Hổ bang coi trọng, bang chủ Long Hổ bang này cũng không phải là Thái Thập Tam, mà là cha của Thái Thập Tam.

Thời gian thấm thoát trôi qua, bởi vì có được sự coi trọng của bang chủ nên bốn người này cũng rất cố gắng, địa vị trong bang phái càng ngày càng cao, sau đó bốn người được bang chủ Long Hổ bang giao cho một nhiệm vụ rất quan trọng, thế nhưng trước đó chúng ta nên nói chuyện Thái Thập Tam khi sinh...

2.23652 sec| 2426.094 kb