"Tuyết Dạ, tại sao năng lực chỉ huy mức tiểu đội tác chiến của cậu lại tốt như vậy?" Hổ Nữu rất nghi ngờ mà hỏi.

"Bởi vì trước kia khi tôi chơi game online thì đã có kinh nghiệm nha."

"Ồ, như vậy thì đội ngũ của cậu rất nổi tiếng chứ? Dù gì thì năng lực chỉ huy của cậu quá xuất sắc rồi."

"Đúng vậy, càng ngày càng nổi tiếng luôn, thế nhưng cuối cùng tôi vẫn rời khỏi đó." Tuyết Dạ hơi buồn bã khi nhớ lại điều này.

"Thế nhưng tại sao tôi lại chưa từng nghe qua tên của cậu? Chỉ cảm thấy cái tên này rất quen mà thôi." Hổ Nữu nghe thấy vậy thì càng nghi ngờ hơn.

"Bởi vì ID lúc trước của tôi không phải là Tuyết Dạ, mà là..."

Đúng lúc này, có một trận gió đột ngột nổi lên, thổi mạnh làm cho những chiếc lá trên cây vang lên những tiếng xào xạc, át cả tiếng nói chuyện nhẹ nhàng của Tuyết Dạ, thế nhưng khi Hổ Nữu nghe thấy từ mà Tuyết Dạ nói ra thì sắc mặt của cô thay đổi, từ khiếp sợ rồi cuối cùng chuyển thành hưng phấn...

Phàm muội muội, anh quá tuyệt vời! Anh lại tìm được một đồng đội thú vị như vậy! Lại là một nhân vật truyền thuyết sánh ngang với "Beater", đúng là càng ngày càng thú vị...

Lời nói của Tuyết Dạ thì Tiêu Phàm không nghe được, thậm chí ngay cả người theo dõi hắn - Thính Phong 001 cũng không thể nghe được...

"Báo cáo boss, mục tiêu đã rời khỏi đội ngũ, đang trên đường trở về thành Antequera..."

...

Phong Ma Tiểu Xích Lang cười cười: "Tốt lắm, Mệnh Phàm, cuối cùng thì anh cũng lạc đàn rồi, tiếp theo tôi sẽ sắp xếp vị khách thứ hai cho anh đây..."

Đối với một người chơi mà nói, nhiệm vụ tuyến bị đứt đoạn chắc chắn là một chuyện rất đau “bi”.

Giống như dòng nước nhỏ đang chảy xuôi dòng, bỗng nhiên đổ vào biển rộng vậy, tuy rằng vẫn tiếp tục chảy tiếp, thế nhưng lại mất đi phương hướng, không biết phải làm thế nào.

Sở dĩ nhiệm vụ tuyến được xưng là tuyến, cũng là bởi vì nó có hướng phát triển, có thể chỉ đạo người chơi tiến lên theo một con đường nào đó, nhanh chóng thăng cấp rồi trưởng thành.

Bình thường ở trong trò chơi, nhiệm vụ tuyến của người chơi sẽ bị gián đoạn vì hai lý do chủ yếu, một là nhiệm vụ hiện tại quá khó, bị kẹt ở đó, một lý do khác là nhiệm vụ đã thất bại nên trực tiếp kết thúc.

Mà bây giờ nhiệm vụ tuyến của Tiêu Phàm bị đứt đoạn cũng không thuộc về hai trường hợp này, sở dĩ nhiệm vụ tuyến của Tiêu Phàm bị đứt đoạn là do hắn tsundere…

Tiêu Phàm không muốn trở lại nơi mang đến cho hắn những hồi ức không vui, cũng không muốn tiếp xúc với một NPC có cá tính đặc biệt như là công chúa điện hạ Lilith, bây giờ sở dĩ Tiêu Phàm không có việc gì để làm, chủ yếu là vì hắn đã tự tay cắt đứt nhiệm vụ tuyến của bản thân mình.

Nếu không dựa theo cá tính thích làm phiền người khác của Lilith, cô nhất định sẽ cho Tiêu Phàm một vài chuyện để làm, thế nhưng Tiêu Phàm nghĩ dựa theo tính cách của Lilith, chắc chắn cô sẽ cho hắn những nhiệm vụ vô cùng kỳ quái, dằn vặt hắn, khiến hắn đau đớn muốn chết.

Vì vậy Tiêu Phàm tình nguyện đi lưu lạc ở khắp nơi cũng không muốn quay về chốn cũ, huống hồ ở chân trời nào mà không có cỏ chứ, bây giờ sau khi rời khỏi trận doanh Ác Ma, đặc hiệu mà Chuyên Tinh Thân Sĩ có được đã hiển linh, dưới tình huống độ thiện cảm được tăng thêm như vậy, có một lượng lớn NPC đang chờ Tiêu Phàm đi quyến rũ đi tán tỉnh đấy, vì vậy Tiêu Phàm cũng không hề cảm thấy đáng tiếc khi đã tự tay cắt đứt nhiệm vụ tuyến của mình.

Tiêu Phàm từ chỗ luyện cấp ở dã ngoại đi đến thành Antequera của trận doanh Nhân Loại, trên đường rảnh rỗi không có việc gì, chợt nhớ đến trong ba lô của mình còn có [sách kỹ năng Trận] mà Tuyết Dạ tặng cho, lập tức cảm thấy hứng thú.

[Trận] là pháp thuật hạn chế nổi tiếng của con boss Phù thủy tà ác trong phó bản. Tuy rằng lúc Tiêu Phàm đánh phó bản, Phù thủy tà ác đang ngâm xướng pháp thuật lại bị Tiêu Phàm cắt ngang nên không thể dùng được, bởi vậy Tiêu Phàm cũng chưa được chứng kiến, thế nhưng từ phần giới thiệu kỹ năng của [Trận], hắn cảm thấy kỹ năng Trận này cũng không tệ lắm.

Ngâm xướng 1 giây, tạo thành hiệu quả hỗn loạn trong vòng 2.5 giây cho kẻ địch. Hơn nữa sau khi ngâm xướng thì kỹ năng này sẽ trực tiếp có hiệu quả ở dưới chân kẻ địch, ngoại trừ việc muốn phát ra thì phải có 1 giây để ngâm xướng, về tổng thể thì kỹ năng [Trận] này khá là xuất sắc.

Tuy rằng hiệu quả hạn chế của [Tửu Tinh Thổ Tức] cũng không tệ, thế nhưng ngoại trừ dùng để cắt ngang thì 0.5 giây mê muội cũng không thể đạt đến thời gian có thể khống chế kẻ địch một cách hiệu quả được, cho nên [Trận] đã đúng lúc bù đắp vào sự thiếu hụt vì không đủ kỹ năng.

Điều quan trọng nhất chính là [Trận] là một kỹ năng pháp thuật chân chính, không giống [Nhẫn Slime] trước đó chỉ có đặc hiệu là “ngụy pháp thuật”, chỉ cần học [Trận], vậy thì Tiêu Phàm đã có thể mở khóa giá trị pháp lực đặc thù của nhân vật trò chơi.

Đối với việc thi triển pháp thuật ở trong trò chơi, Tiêu Phàm đã muốn trải nhiệm từ sớm rồi, cho nên đối với việc học tập [Trận] thì hắn rất mong chờ.

Tiêu Phàm đang định lấy [sách kỹ năng Trận] trong ba lô của mình ra, đúng vào lúc ba lô bị mở ra, một luồng sáng màu đen hiện ra, sau đó Tiêu Phàm liền cảm nhận được trên khuôn mặt của mình đã bị một thứ gì đó rất sắc sượt qua, cơn đau rát ngay má xuất hiện, Tiêu Phàm hét thảm một tiếng…

“A!”

Tiêu Phàm che lại khuôn mặt đang đau rát của mình, nhìn bốn phía xung quanh, tìm kiếm kẻ vừa tập kích mình, không ngờ một câu nói kèm theo tiếng hít thở nặng vang lên bên tai Tiêu Phàm…

“Hơ, hơ, hơ, suýt chút nữa thì đại gia ta đã bị ngươi làm cho ngộp chết rồi… meo ~”

Ở khúc cuối thì câu nói này còn kèm theo một từ có giọng điệu quái lạ, khiến Tiêu Phàm nghe thì cảm thấy trong lòng không thoải mái cho lắm.

Tiêu Phàm nhìn về phía tiếng kêu, chỉ thấy ở dưới chân của hắn có một con mèo đen với vẻ ngoài quái lạ đang lẳng lặng liếm móng vuốt, giống như một vị kiếm sĩ đang lau chùi thanh kiếm sắc bén của mình vậy.

Tại sao nói con mèo này có vẻ ngoài quái lạ? Bởi vì trên người nó là trang phục của nhân loại.

Trên đầu con mèo này là một chiếc mũ màu nâu, vành nón rất rộng và có một cái lông chim màu đen trên đó, trông khá là yêu dị. Nửa người trên của nó thì không mặc gì, chỉ có bộ lông màu đen bóng loáng, có vẻ vô cùng cao quý, bên hông là một cái dây lưng, trên dây lưng treo một thanh kiếm Tây Dương, đương nhiên thanh kiếm Tây Dương này được làm theo kích cỡ của một con “mèo”, độ dài của nó chỉ bằng một cây dao găm bình thường, rất nhỏ, quan trọng nhất là hai chân của nó đi một đôi ủng da. Cách ăn mặc thế này khiến Tiêu Phàm nhớ đến “Mèo Đi Hia” trong phim của công ty hoạt hình Dreamworks, điều không giống duy nhất là “Mèo Đi Hia” trong phim có màu nâu, còn con mèo này lại là màu đen, so sánh hai con mèo với nhau thì con mèo này không đáng yêu bằng, thế nhưng lại có thêm sự thần bí.

Nhưng bây giờ vấn đề quan trọng nhất là con mèo kỳ quái này ở đâu ra, tại sao lại muốn công kích hắn, dù sao thì con mèo này cũng không giống dã quái mà?

Còn nữa, lúc nãy con mèo này đang nói chuyện ư, thế nhưng dường như nó cũng không giống NPC cho lắm.

Không phải dã quái cũng không phải NPC? Lẽ nào…

Tiêu Phàm giống như đã nhớ ra điều gì đó, hắn mở cái ba lô của mình ra rồi bắt đầu kiểm tra, phát hiện trong ba lô của mình ít hơn một thứ, trong lòng Tiêu Phàm cả kinh, hắn kiểm tra cột chức năng mà mình chưa bao giờ nhìn đến, bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Hóa ra là vậy…”

Đây là sinh vật được ấp ra từ trong [Trứng thú cưng thần bí], thứ mà Tiêu Phàm nhận được khi hoàn thành nhiệm vụ mở khóa khu vực liên thông, cũng chính là thú cưng của Tiêu Phàm.

Sau khi nhận được [Trứng thú cưng thần bí], lúc đó Tiêu Phàm đã chọn ấp, lại phát hiện ra trên đó có một đường tiến độ, hắn lập tức bỏ [Trứng thú cưng thần bí] vào ba lô.

Khi đó lại đúng lúc đến giờ thi của giải đấu PK biểu diễn “Tân Sinh”, Tiêu Phàm tập trung tất cả lực chú ý của mình vào đó. Sau khi giải thi đấu kết thúc, Tiêu Phàm cũng đã quên mất chuyện này, cho nên vừa mở ba lô ra, con mèo này lại phóng ra ngoài, Tiêu Phàm mới nhớ đến chuyện này.

2.35585 sec| 2426.094 kb