Trước kia, Tiêu Phàm còn cảm thấy Tuyết Dạ khó àm dung nhập được vưới đội ngũ do đam mê đặc thù của mình, bây giờ xem ra, là Tiêu Phàm quá lo lắng.
Lúc này đội ngũ của Tiêu Phàm đang đánh quái luyện cấp, mục đích là để hiểu rõ hỗ trợ lẫn nhau, hơn nữa còn có thể phối hợp với nhau.
“Xà Cơ, trên đỉnh, thuẫn kích, khống chế nó!”
“Rất tốt, Trường Miên, cấp trị liệu, duy trì máu cho Xà Cơ!”
“Hổ Nữu, đánh nghi binh, thừa cơ dùng độc quấn quanh, hạn chế di chuyển của quái vật.”
Một loạt những mệnh lệnh này lại không có câu nào ra lệnh cho Tuyết Dạ, vì sao lại thế?
Bởi vì, người đưa ra những mệnh lệnh này là Tuyết Dạ.
Đối lập với Tiêu Phàm lúc này đang ngồi phơi ở một bên, không có chuyện để làm.
Tiểu Phàm nhìn bên kia đang khí thế ngập trời, bầu không khí đoàn đội hòa hợp, trong lòng hơi cảm thấy khó chịu.
Lúc trước Tiêu Phàm ngộ nhận Tuyết Dạ là người mới trong trò chơi, không nhận ra được thực lực cùng giới tính của Tuyết Dạ.
Sau khi Tuyết Dạ chiến đấu với Vasilii, Tiêu Phàm cho rằng mình đã hiểu rất rõ Tuyết Dạ, nhưng không ngờ mình đã đánh giá thấp vị đồng đội mới Tuyết Dạ này.
Cái tên Tuyết Dạ này không chỏ có thực lưc, mà còn am hiểu chỉ huy đội ngũ. Hơn nữa, không biết có phải là do “tâm tư phụ nữ” của Tuyết Dạ nhiều hơn Tiêu Phàm hay không mà cậu chỉ huy đội ngũ càng phối hợp hài hòa hơn so với Tiêu Phàm. Mỗi một bước đều làm rất đúng, hơn nữa còn rất tinh tế tỉ mỉ, thậm chí đến Tiêu Phàm cũng khó mà chỉ ra chỗ sai của cậu, cũng khiến cho Tiêu Phàm biết được, tên Tuyết Dạ này tương đối có kinh nghiệm trong phương diện chỉ huy đội ngũ.
Không phải cậu chỉ biết mua quần áo dạo phố à? Sao cái gì cũng biết thế? Cái tên Tuyết Dạ này không phải là giả heo ăn thịt hổ đấy chứ?
Tiêu Phàm cảm thấy giá như Tuyết Dạ không có cái tật xấu đam mê trang phục nữ kia, là một thành viên đơn giản hoàn mĩ của đội ngũ. Nghĩ đến đây, Tiêu Phàm nhíu lông mày, nếu nói thẳng ra, có lẽ nên nói nếu như Tuyết Dạ thật sự là con gái thì sẽ càng hoàn mỹ.
Sau khi Tuyết Dạ đến, thay thế Tiêu Phàm làm chân chỉ huy trong đội ngũ, cái chức quyền đội trưởng của TiêuPhàm này trong đội tương đối không có giá trị.
Nói thật ra, cho dù Tuyết Dạ không đến thì trước kia Tiêu Phàm cũng không là gì trong đội cả.
Bởi vì Tiêu Phàm từng lưu lại hình tượng “lạnh lùng” trong lòng Tuyết Dạ, Tuyết Dạ vừa mới ra nhập đội, cũng không dám chỉ huy người đội trưởng Tiêu Phàm làm cái này cái nọ. Vì thế Tiêu Phàm cứ không có việc gì làm như vậy.
Sau khi đánh xong một con dã quái, Tuyết Dạ thế mà lại nghiêm túc bình luận về trận chiến vừa rồi...
“Mọi người biểu hiện cũng không tệ, tuy nhiên Xà Cơ có thể di chuyển thích hợp hơn một chút trong lúc yểm hộ, khiến cho bản thân linh hoạt hơn một chút. Hổ Nữu cũng không cần quá liều lĩnh, không chế tiết tấu của mình cho tốt, tuyệt đối không được tách khỏi đội ngũ của mình. Bán Trường Miên sử dụng hồi máu rất đúng lúc, nhưng cũng phải nhớ kỹ buff [Sức Mạnh Của Lời Chúc], cố gắng kéo dài buff này, đừng làm cho buff bị mất hiệu quả trong một thời gian nào đó. Tóm lại, mọi người vừa rồi đều rất cố gắng, làm rất tốt, tuy nhiên cần phải cải tiến hơn.”
Tiêu Phàm nghe lời tổng kết khách sáo như một người lãnh đạo của Tuyết Dạ thì thầm nhủ trong lòng, cái tên Tuyết Dja này rốt cục là thần thánh phương nào, sao có thể làm được hoàn hảo như vậy. Có Tuyết Dạ ở đây, chính mình là đội trưởng sao có thể hòa hợp với mọi người trong đội ngũ nữa. Tuyết Dạ rất được việc có phải không?
Đúng vây, năng lực tổ chức đội ngũ cùng năng lực chỉ huy của Tuyết Dạ thực sự quá cuất sắc, xuất sắc đến mức Tiêu Phàm không thể không thừa nhận, xét về phương diện này mình không thể so được với cậu ta.
Mặc dù Tiêu Phàm có thể chỉ huy mỗi người trong đội ngũ của mình làm tròn trách nhiệm của bản thân, nhưng xét về việc chỉ huy đội ngũ duy trì chỉnh thể thì Tiêu Phàm không làm được. Nếu Tiêu Phàm có thể làm được điều này, lần đầu tiên đánh phó bản thung lũng Rắn Cát đã không loạn như vậy.
Còn việc tổng kết đưa ra lời khuyên cho các thành viên sau khi chiến đấu để rút kinh nghiệm, lúc Tiêu Phàm làm đội trưởng thật sự rất ít khi làm.
Thấy biểu hiện của Tuyết Dạ, không khỏi khiến cho Tiêu Phàm cảm thấy Tuyết Dạ này thực sự không đơn giản, nhất định là người có chuyện cũ, nếu không sẽ không thể chỉ huy đội ngũ xuất sắc như vậy chỉ trong lần đầu tiên, dễ dàng bắt kịp người chỉ huy của các tổ đội game thủ chuyên nghiệp.
Trong lúc Tiêu Phàm đang suy nghĩ chuyện của Tuyết Dạ, việc tổng kết của Tuyết Dạ sau khi chiến đấu cũng kết thúc, Hổ Nữu đi tới: “Này, Phàm muội muôi, anh đừng tưởng rằng mình được xưng là Ô Yêu Vương là có thể lười biếng không thèm kiếm sống nhé.”
Cái gì mà lười biếng không thèm kiêm sống? Rõ ràng là các người đẩy tôi sang một bên.
Không đợi Tiêu Phàm nói chuyện, Hổ Nữu lại tiếp tục nói: “Tiếp nhận giao dịch đi.”
“Làm gì?”
“Cứ nhận đi rồi anh sẽ biết.”
Tiêu Phàm nhận được một hộp quà mà Hổ Nữu gửi đến, Tiêu Phàm mở ra xem, sắc mặt lập tức thay đổi: “Cô có ý gì?”
“Đây là đồng phục của đội ngũ chúng ta, anh xem các thành viên trong đội đều mặc như vậy, anh là đội trưởng không phải nên làm gương cho mọi người à?”
“Cút.” Tiêu Phàm nhìn bộ trang phục nữ tính trong hộp quà kia liền mắng to. Hắn không phải la Tuyết Dạ, không có đam mêm trên phương diện này.
“Sao anh lại trở nên như vậy? Từ sau khi được xưng là Ô Yêu Vương, Phàm muội muội anh thay đổi rồi, trở nên coi thường chúng tôi những thành viên bình thường trong đội. Chúng tôi vừa rồi cố gắng đánh quái, anh lại ở một bên nghỉ ngơi một mình, hiện giờ đến đồng phục còn không muốn mặc giống chúng tôi, còn ghét bỏ đồng phục của đội chúng ta xấu. Anh biểu hiện không đoàn kết như vậy, khiến cho trái tim tôi cảm thấy thật lạnh lẽo, hu hu anh không còn là Phàm muội muội đáng yêu trong mắt chị đây nữa rồi.” Vừa nói, Hổ Nữu vừa giả bộ che mặt như sắp khóc.
“Tránh ra!”
Tiêu Phàm không biết tại sao Hổ Nữu luôn lấy việc đùa giỡn mình ra làm trò tiêu khiển. Lần này còn vì trêu đùa hắn mà tốn tiền mua một bộ đồ nữ, Tiêu Phàm tức đến nỗi nghiên sranwg nghiến lợi.
“Mặc một chút cho chị đây xem chút, anh nhìn Tuyết Dạ mặc vào xinh đẹp thế kia cơ mà, tôi tin Phàm muội muội mặc vào cũng sẽ rất đẹp.
Tiêu Phàm thấy dáng vẻ của Hổ Nữu, biết bệnh cũ của cô phát tác, không khiến hắn tức điên thì không thôi. Nhưng Tiêu Phàm cũng không định làm theo ý cô, lập tức đổi chủ đề: “Lúc tôi đi chiêu mộ đồng đội, các cô có đi nhận nhiệm vụ của NPC nào không?”
“Không.” Hổ Nữu rất thẳng thắn trả lời câu hỏi Tiêu Phàm.
“Vậy các cô đã đi làm gì?”
“Chúng tôi chỉ đi đánh phó bản linh tinh của các trận doanh thôi. À, đúng rồi, anh còn giữ lệnh bài công hội không, công hội của bạn tôi cần.”
“Bạn của cô ở công hội nào?”
“Hoa Nguyệt.”
“Không thú vị, trên đường đi tôi bán lệnh bài công hội rồi.”
“Sao lại nhanh như vậy, anh bán cho ai?”
“Long Ngạo Thiên.”
Không sai, trên đường dẫn Tiêu Phàm từ trấn Bàn Thạch về, ại tn có liên lạc cùng Long Ngạo Thiên, cũng vẫn dnags vẻ cao cao tại thượng như trước, hỏi Tiêu Phàm tìm hắn ta làm gì.
Đợi đến khi Tiêu Phàm nói muốn bán lệnh bài công hội cho hắn, Long Ngạo Thiên lập tức ra vẻ,khoe khoang nói, tiền không phải là vấn đề, muốn bao nhiêu Tiêu Phàm cứ nói.
Đối với cái tên đầu to óc bằng quả nho nhiều tiền như Long Ngạo Thiên, Tiêu Phàm rất yêu thích. Vì thế, Tiêu Phàm liền mở miệng nói ra cái giá rất không hợp lý cho một lệnh bài công hội. Tuy nhiên đối với Long Ngạo Thiên lại vô cùng hợp lý.
Long Ngạo Thiên cũng rất sòng phẳng, mắt không chớp một cái liền đồng ý.
Cứ như vậy, một số tiền lớn được chuyển cho Tiêu Phàm. Nhìn số tiền trong tài khoản, Tiêu Phàm biết mình sẽ không cần phải ưu sầu vì sinh hoạt phí trong một khoảng thời gian dài, thậm chí lúc vui vẻ có thể đi ra ngoài chi mạnh tay một chút.
Vì thế Long Ngạo Thiên trong mắt Tiêu Phàm cũng trở nên rất đáng yêu, nhưng ấn tượng đáng yêu của Long Ngạo Thiên trong lòng Tiêu Phàm chỉ duy trì trong vòng mấy giây rồi sụp đổ...
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo