“Mệnh Phàm, giúp tôi nướng ít cá đi, tôi bận đến sắp không chịu nổi rồi đây. Không biết chuyện gì xảy ra nữa, sao hôm nay khách hàng đều muốn ăn cá thế này.”
Im lặng…
Đầu bếp béo phát hiện không có ai lên tiếng trả lời lời nói của mình, hắn ta xoay người lại nhìn mới phát hiện Tiêu Phàm đã biến mất không thấy đâu nữa rồi.
“Ơ, Mệnh Phàm đâu rồi?”
…
“Chú Brug, Mệnh Phàm đâu rồi?”
“Hắn không ở trong phòng bếp à?” Chú Brug nghi hoặc hỏi lại đầu bếp béo vừa hỏi mình.
“Vừa nãy mới ở đây, hiện tại không biết đi đâu mất rồi.”
Chú Brug thở dài: “Haiz, người trẻ tuổi bây giờ thật không có nghị lực gì cả. Có chút khổ cũng không chịu được…”
…
Quân Sư Xấu Bụng, Đại Ca Cầm Đầu, Lưu Manh Đòi Nợ và Bạch Diện Thư Sinh khiêng Tiêu Phàm bị trói nằm trong bao tải đi ra khỏi cửa gỗ của quán rượu. Ngay lúc đi ra ngoài, bên trong quán rượu lại phát sinh một vài chuyện.
“Ơ, Tiểu Hắc Miêu đáng yêu vừa nãy đâu rồi?”
“Đúng thế, sao nháy mắt một cái đã không thấy đâu nữa rồi, rõ ràng vừa rồi còn đứng ở trên quầy mà.”
“Tiểu Hắc Miêu, cô đang ở đâu, mau ra đây, tôi mang cá nướng đến cho cô này.”
…
NPC trấn giữ trận truyền tống Antequera vẫn chán việc yên lặng đeo kính râm đứng một chỗ. Lúc này hắn ta thấy được một cảnh kỳ lạ, một bao tại đang bay trên trời…
Hắn ta giật mình, bỏ kính râm ra nhìn chăm chú vào cái bao tải rồi mắng to lên: “Mẹ nó, lại là bốn tên chậm phát triển bọn họ, ban ngày ban mặt chơi cái gì mà lại quấn đen thế kia!”
Trong lúc NPC lên tiếng mắng, Quân Sư Xấu Bụng, Đại Ca Cầm Đầu, Lưu Manh Đòi Nợ và Bạch Diện Thư Sinh đã vác Tiêu Phàm biến mất ở trận truyền tống của thành Antequera, nháy mắt biến mắt giữa ánh sáng của trận truyền tống.
Một cục lông xù màu đen cũng nhanh chóng lăn vào bên trong, biến mất cùng với ánh sáng ngay trước mắt mọi người…
…
“Báo cáo boss, nhân vật mục tiêu đã bị bốn tên áo đen bắt cóc mất rồi, sau đó biến mất cùng nhau ở giữa trận truyền tống thành Antequera. Tôi có cần tiếp tục theo dõi không?”
Phong Ma Tiểu Xích Lang nghe tin tức mà người mã 001 của Thính Phong truyền tới, hắn thở ra: “Không cần, từ bỏ đi. Tên áo đen này là người của Long Hổ bang, bọn họ sẽ đi tới trận doanh thú nhân. Chúng ta đừng đuổi theo hộ, miễn không bị Long Hổ bang phát hiện, khiến bọn họ tức giận. Dù sao chăng nữa tính cách của Long Hổ bang bọn họ cũng không tốt lắm.”
Người mã 001 của Thính Phong nghe lời nói của Phong Ma Tiểu Xích Lang, hắn ta biết nhiệm vụ của bản thân đến đây là xong rồi, không khỏi thờ phào nhẹ nhõm, sau đó chần chừ do hỏi: “Boss, tôi mãi vẫn không hiểu được, vì sao chúng ta phải theo dõi gắt gao Mệnh Phàm, lại còn âm thầm tạo thanh thế cho hắn nữa?”
“Bởi vì trời sinh hắn có năng lực gây hỗn loạn, mà Thính Phong các chúng ta lại thích hỗn loạn hơn là yên bình.”
“Nếu chỉ vì như vậy, tôi cảm thấy chúng ta cũng có thể lựa chọn những người khác nữa. Ví dụ như vị bạn tốt Tiểu Sửu Hoàng của ngài.”
“Đúng vậy, chỉ cần là người chơi của trận doanh ác ma, từ trước đến nay đều có thiên phú gây ra hỗn loạn. Mà tôi cũng có thể lực chọn nhiều người khác để giúp đỡ mình. Nhưng thích hợp nhất vẫn là Mệnh Phàm. Bởi vì trong lòng những người khác đều quá ham thích sự hỗn loạn, bọn họ không ngừng đi tìm lạc thú trong đó để thỏa mãn đam mê của chính mình. Tiểu Sửu Hoàng cũng như vậy, bọn họ không thể tự khống chế sự điên cuồng của bản thân. Mà kết quả của việc không tự khống chế được sự điên cuồng của bản thân chính là tự hủy diệt chính mình. Tôi không muốn đầu tư cho một kẻ ngu xuẩn chỉ biết tự hủy diệt bản thân, cho nên tôi lựa chọn Mệnh Phàm. Mệnh Phàm hắn không giống bọn họ, tôi nhìn ra được hắn yêu thích bình tĩnh, chỉ đáng tiếc là bình tĩnh không thích hắn thôi. Loại người sẽ không vì không kiềm chế được điên cuồng mà phá hủy bản thân này mới là loại bền nhất, hiểu rõ vấn đề sinh tồn nhất cũng là đáng giá đáng để tôi đầu tư nhất. Chỉ cần một ngày người này không ngã xuống thì mũi nhọn của tất cả vẫn đề đều sẽ chĩa vào người hắn. Như vậy mới không quá để ý đến Thính Phong các chúng ta, chúng ta mới có thể sống “cuộc sống vui vẻ”. Có đúng không?”
“Nhưng hiện tại ngài lại đẩy hắn vào trong bang hội nguy hiểm Long Hổ bang này, ngài không sợ bọn họ sẽ hủy hoại hắn sao?”
“Cậu yên tâm đi. Tuy rằng Long Hổ bang nhìn qua rất hung ác nhưng tôi có thể cảm nhận được Long Hổ bang có thiện ý với hắn. Hắn đi tới đó cũng coi như là tránh được phiền toái bên phía Hoa Nguyệt.”
“Hoa Nguyêt?”
“Đúng vậy, gần đây Hoa Nguyệt không biết phát điên chuyện gì mà có vẻ như thích gây khó dễ cho Mệnh Phàm. Nếu không phải mấy nữ nhân đó đột nhiên thay đổi thì tôi cũng không phải đưa Mệnh Phàm cho Long Hổ bang “chăm sóc” sớm như vậy. Dù sao dựa vào quân bài “Lich king” Mệnh Phàm này thì Thính Phong các chúng ta có thể buôn bán không ít lãi rồi.”
“Nhưng mà tôi lại thấy tên Mệnh Phàm này có thể đối phó được với bang hội Hoa Nguyệt.”
“Đừng coi thường những nữ nhân đó. Tuy rằng nhìn qua bọn họ không quá mạnh nhưng bọn họ có năng lực lôi kéo rất nhiều lũ nam nhân ngu xuẩn. Lũ nam nhân ngu xuẩn này đạt đến số lượng nhất định đủ để hủy diệt Mệnh Phàm mà tôi nâng đỡ. Tôi không muốn nhìn thấy cảnh đấy xảy ra. Được rồi, không nói nữa, cậu về trước đi, tôi sẽ sắp xếp nhiệm vụ tiếp theo cho cậu. Bên Mệnh Phàm thì cứ để đấy đã.”
…
Phong Ma Tiểu Xích Lang treo niệm thoại của bản thân và nười mã 001 của Thính Phong, thở dài nhẹ nhõm. Hiện tại Mệnh Phàm chắc sẽ không bị bên Hoa Nguyệt làm ảnh hưởng, bản thân mình cũng có thể yên tâm về vấn đề này.
Phong Ma Tiểu Xích Lang cảm thấy cảm giác được bày mưu tính kế này rất tốt, giống như mọi thứ đều nằm trong dự kiến của hắn ta vậy. Hắn ta nhìn vào mấy chồng tư liệu dày đặc kia, trong lòng dâng lên cảm giác thỏa mãn.
Trên mấy chồng tư liệu có dán nhãn “Ngạo Thiên”, “Tinh thần”, “Hoa Nguyệt”, Long Hổ bang”, “Chiến Minh”, “Hắc Long bang”,… Bên trong hộp chứa đầy tình báo.
Trong hộp đó chỉ duy nhất không có “Trật Tự”, vì hộp dán nhãn “Trật Tự” trống không, bên trong không có bất cứ thứ gì.
Nghĩ đến đây, Phong Ma Tiểu Xích Lang lại trở nên vô cùng lo lắng. Bởi vì hắn ta chán ghét Trật Tự. Cho dù là trật tự đã hủy diệt tập chí xã của hắn ta ngoài đời hay là trật tự gì đó trong game online…
Tiêu Phàm vùng vẫy bên trong bao tải một lúc, phát hiện hắn vùng vẫy không có tác dụng. Hắn rất muốn lấy vũ khí của bản thân trong ba lô ra rồi dùng [Ngự Kiếm thuật] chém đứt sợi dây thừng trói trên cổ tay hắn ra. Thế nhưng hệ thống lại thông báo bản thân bị phong ấn hành động, ngay cả lấy đồ từ trong ba lô ra cũng không làm được.
Xem ra lũ người kia đã chuẩn bị trước khi đến rồi, ngay cả sợi dây thừng dùng để trói mình cũng là đạo cụ đặc biệt. Nhưng bọn họ trói mình để vào bao tải rồi khiêng đi để làm gì?
…
Lưu Manh Đòi Nợ?
Hình như mình nghe thấy ID người chơi này ở đâu rồi thì phải?
Vì sao mà mình lại không thể nhớ ra được ID quen thuộc này?
Chắc không phải lại là một tên giống như Tuyết Dạ chứ? Lúc trước mình cũng không nhớ rõ ID của Tuyết Dạ.
Nhưng mà hắn không hề có thù hận gì trong trò chơi với người này, gã tính kế mình để làm gì đây? Chẳng lẽ là hắn chỉ muốn trảm yêu trừ ma? Ôi trời, danh xưng “Lich King” này là mọi người tự thổi phồng lên, đâu có quan hệ gì với tôi đâu!
…
Tiêu Phàm bị trói nằm trong bao tải không thể làm gì khác bắt đầu suy nghĩ miên man. Ngay lúc hắn tự làm bản thân mình càng ngày càng căng thẳng thì trong tầm mắt hắn lại xuất hiện ánh sáng. Mục đích của hắn tới rồi, cuối cùng thì miệng bao tải dày cũng mở ra.
Tuy rằng miệng bao tải đã mở ra nhưng hắn vẫn chưa quan sát được hoàn cảnh xung quanh. Bởi vì bản thân bị nhốt trong bao tải đầy bóng tối thời gian dài, bây giờ ra ngoài ánh sáng, mắt cần một khoảng thời gian nhất định để thích ứng.
Nhưng lúc Tiêu Phàm hít thở không khí xung quanh, không biết có phải vì hắn bị nhét trong bao tải quá lâu không mà hắn cảm thấy không khí xung quanh đặc biệt mới mẻ, giống như có mùi hương cỏ cây thơm ngát ở đây vâỵ, tràn ngập trong khoang mũi hắn.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo