"Thân là 'Xẻng xúc cứt số một' của ta, ngươi thô vãi! Làm loài người cấp thấp, sao ngươi có thể đối xử như vậy với một con mèo vừa đẹp trai vừa cao quý được."
Con mèo bất mãn che cái mông nhỏ, trừng mắt mắng Tiêu Phàm.
...
Tâm trạng của Tiêu Phàm bây giờ thật sự là vô cùng chịch chó(*) nhưng trước mặt con mèo thích chịch mèo này, Tiêu Phàm cũng không dám phun ra mấy câu chịch chó vô cùng thô tục đó.
(* một từ chửi thề bên Trung Quốc)
Mặc dù con mèo này cũng chả có gì hữu dụng, vả lại, còn nói nhiều phiền muốn chết nhưng dù sao cũng là sủng vật của mình, Tiêu Phàm cũng không thể mặc kệ mà vứt nó đi được, cho nên Tiêu Phàm quyết định trước tiên thì dẫn nó theo, mấy cái khác thì sau này giáo dục từ từ.
Có điều, trước hết nó cần một cái tên.
"Này, mày vẫn chưa có tên đâu đấy, tao đặt tên cho mày, sao nào?" Tiêu Phàm nói chuyện với con mèo đáng yêu dưới chân.
"Tên á?"
Con mèo nhỏ dường như cũng mới nhớ tới chuyện này, vào thế giới này cũng được một thời gian rồi mà hoá ra mình vẫn chưa có tên.
"Pikachu thì sao?"
Tiêu Phàm tưởng tượng lúc mình chiến đấu thì quát to một tiếng, lên đi, Pikachu! Vui biết bao.
Đề nghị Tiêu Phàm tự cho là thú vị lại đổi lấy ánh mắt như nhìn tên không não của con mèo: "Quả nhiên loài người cấp thấp thì IQ cũng có bấy nhiêu, người thì cũng lớn đến thế rồi còn Pikachu!"
Tiêu Phàm bị một con mèo nói kiểu này, mặt đỏ bừng, trông hắn vô cùng xấu hổ.
"Pikachu là chuột phóng điện, bố mày là loài mèo cao quý, thế mà ngươi lại dám bảo ta lấy tên của một con chuột, con tim ngươi nằm đâu đấy! Hơn nữa, dù ngươi có đắm chìm « Pokemon » đến cỡ nào thì ít nhất cũng phải cho ta một cái tên của con mèo meo meo meo meo chứ!" Con mèo càng nói càng khinh bỉ Tiêu Phàm.
"Lẽ nào mày muốn được gọi là Meo Meo?" Nghe con mèo nói vậy, Tiêu Phàm nghi ngờ nói.
"'Xẻng xúc cứt số một', phẩm vị của ngươi kiểu gì đấy! Meo Meo buồn cười như vậy, sao có thể xứng với một con mèo cao quý như ta chứ!"
"Thế mày muốn thế nào! Với cả, đừng có gọi tao là 'xẻng xúc cứt số một' gì đó nữa, coi chừng tao đánh mày bầm đít! Chủ nhân của mày là có tên đàng hoàng nha, tên là Mệnh Phàm, mày cho nhớ kỹ cho tao!"
Con mèo liếc Tiêu Phàm một cái, lòng vẫn còn sợ hãi mà xoa xoa cái mông nhỏ của mình. Hiện giờ, tất sát kỹ 【 Miêu Chi Bí Kiếm -- act moe! Giết! 】của mình đã vô dụng với tên "xẻng xúc cứt số một" này. Bởi vì cái gọi là, mèo tốt không ăn thiệt thòi trước mắt, soái mèo ta đây trước hết sẽ ráng chịu đựng, chờ đến khi mình học một kỹ năng mạnh hơn, tìm "xẻng xúc xứt số một" báo thù cũng không muộn.
"Ta cảm thấy ta gọi là Tom cũng được đó!" con mèo ưỡn ngực nói.
"Tom? Mèo Tom và chuột trong Tom và Jerry á hả?"
Nghe thấy chữ Tom này, Tiêu Phàm bất giác nhớ tới con mèo Tom bị con chuột đùa nhây suốt ngày trong phim hoạt hình « mèo và chuột » .
"Meo meo! 'Xẻng súc cứt số một' của ta... Ặc, không, Mệnh Phàm, sao ngươi lại có thể đần đến thế nhỉ!" Con mèo che mặt, tỏ vẻ không đành lòng nhìn thẳng Tiêu Phàm: "Ngươi có thể đừng buồn cười như vậy nữa được không, một chú mèo cao quý như ta, sao có thể là rập khuôn theo tên của con mèo ngu ngốc trong « mèo và chuột » kia chứ, với lại còn ngươi nữa, già cái đầu rồi mà não vẫn giới hạn trong mấy cái anime thôi hả?"
Đậu má, lại bị sủng vật của mình khinh bỉ, Tiêu Phàm thật muốn hờn cả thế giới, Tom với mèo, không phải là mèo Tom thì còn là cái mịa gì nữa.
"Ta sẽ tự đặt tên cho mình là Tom Cruise, chỉ có cái tên như vậy mới xứng với chú mèo đẹp trai như ta thôi-- meo!" Con mèo say mê nói.
"Ủa mới nói không rập khuôn mà? Sao giờ mày lại rập khuôn cho cái tên này như vậy rồi, mày làm một con mèo con có thể làm ơn bớt bớt đi không hả?" Nghe được cái tên con mèo nhỏ tự đặt cho mình, Tiêu Phàm lập tức nhảy dựng lên.
"Ngươi yên tâm đi, trên thế giới này không có gì là soái mèo ta không bớt được -- meo!" Con mèo nhỏ đắc ý bảo thế.
Nhìn vẻ mặt tự luyến của con mèo, Tiêu Phàm không nhịn được lại gào lên: "Sao mày không lấy tên Obama, Putin hay là Adolf Hitler gì đó luôn đi?!"
"Đề nghị của ngươi không tệ, đều rất là ngầu, ta có thể suy nghĩ một chút -- meo!" Con mèo đắn đo nói.
"Mày đừng có suy nghĩ chi hết, tao không muốn đến lúc liên thông Sever quốc gia lại không hiểu sao bị đặc công nước khác ám sát đâu."
Nhảm nhí,
Gọi một con mèo bằng mấy cái tên như thế, người bị giết chết đầu tiên chắc chắn là Tiêu Phàm, chủ nhân của con mèo này.
"Tất nhiên là vậy rồi, quyết định vậy đi, Tom Cruise -- meo!"
"Này này, mày có từng nghĩ, lúc tao gọi mày trước mặt người khác có bao nhiêu xấu hổ không hả, bọn hắn nhất định sẽ cho rằng cái tên này là do tao đặt cho mày đó?"
Con mèo không thèm để ý Tiêu Phàm giờ đang cáu kỉnh nữa, nó mở miệng nhỏ ra ngáp một cái, hình như chơi có hơi mệt chút rồi.
Tiêu Phàm mở cột sủng vật của mình ra xem, phát hiện thông tin chỗ cột sủng vật có chút thay đổi, thay đổi 【 Tên sủng vật: Chưa có tên 】thành 【 Tên sủng vật: Tom Cruise 】.
Đây chính là sủng vật có phẩm chất quỷ, xuất phẩm của trận doanh Ác Ma, thế mà lại còn có thể tự đặt tên, thật sự là chịch...!
Thế là, từ hôm nay trở đi, Tom Cruise gia nhập đội ngũ "Ô Yêu Vương" của Mệnh Phàm...
...
"Thính Phong Giả số 001, mục tiêu hiện tại đến đâu rồi?"
"Báo cáo Boss, mục tiêu vẫn còn đang trên đường chạy đến thành Antequera." Núp trong bóng tối ngoài rừng cây cách mấy chục mét sau lưng Tiêu Phàm, Thính Phong Giả số 001 đang âm thầm báo cáo cho Phong Ma Tiểu Xích Lang.
"Xảy ra tình huống gì sao? Mệnh Phàm giờ sao lại đang trên đường được, chẳng lẽ lại có người tìm hắn gây phiền phức?" Phong Ma Tiểu Xích Lang nghe thủ hạ báo cáo hành tung của Tiêu Phàm mà vô cùng khó hiểu, đồng thời cũng có hơi lo lắng.
"Không có."
"Vậy tại sao hắn trở về từ khu cày quái lâu như vậy còn chưa đến thành Antequera?"
"Mục tiêu... Mục tiêu hình như trên đường dắt một con mèo..."
"Dắt mèo?!"
Nghe thủ hạ báo cáo như vậy, Phong Ma Tiểu Xích Lang khẽ giật mình. Mệnh Phàm quen biết Tuyết Dạ không bao lâu, sao mới đó đã bị lây bệnh làm việc không đàng hoàng của Tuyết Dạ rồi.
"Vậy mày cứ tiếp tục theo dõi hắn kỹ vào, sau khi Mệnh Phàm vào thành lại báo cáo cho tao."
"Vâng, Boss."
...
Trước đó, Phong Ma Tiểu Xích Lang đã sắp xếp cho Valisi đi đưa đồ ăn cho Tiêu Phàm, để cái danh hiệu "Ô Yêu Vương" của Mệnh Phàm lại vang dội thêm một chút nữa. Thế mà kết quả là thức ăn của Valisi lại bị Tuyết Dạ nhặt được nhưng cũng chẳng sao, cũng không ảnh hưởng đến kết quả nhiều lắm.
Tiếp đó, Phong Ma Tiểu Xích Lang định đưa Tiêu Phàm cho "người thân thiết" chăm sóc một chút, bởi vì hắn sợ công hội Tinh Thần vì việc của Valisi mà phản công lại. Có điều chuyện của Valisi lại bị Tuyết Dạ phá rối mất. Tạm thời phản ứng của công hội Tinh Thần vẫn khá là bình tĩnh. Thế nên ban đầu Phong Ma Tiểu Xích Lang định giao Tiêu Phàm cho "người thân thiết" chăm sóc giúp. Nhưng mà bao giờ cũng thế, ngay đúng lúc này, chiều gió trong một đại công hội nào đó lại thay đổi...
Công hội có tên là Hoa Nguyệt. Nếu như lúc bình thường mà nói, dù Ngọc Sinh Yên có thất bại trong giải thi đấu nọ thì vị hội trưởng cà lơ phất phơ Mị Hỏa của Hoa Nguyệt cũng sẽ không tính toán chi li. Thế nhưng không biết gần đây cô bị ai chọc cho mà bỗng nhiên thay đổi, truyền xuống một mệnh lệnh là phải đánh dẹp "Ô Yêu Vương" Mệnh Phàm.
Phong Ma Tiểu Xích Lang nhìn thấy Mị Hoả đang nhắn tin giục mình hành tung của Mệnh Phàm trong khu chat thì rất đau đầu.
Mặc dù nói ra thì thực lực của công hội Hoa Nguyệt không bằng công hội Tinh Thần nhưng thành viên trong công hội lại đều là nữ. Nữ nhân thì phiền phức mà, cho nên công hội Hoa Nguyệt chính là đại diện cho phiền phức, một cục phiền phức to đùng, phiền phức như vậy đôi khi so võ lực thì lại có thể giải quyết được.
Hắn cũng không muốn "Ô Yêu Vương" Mệnh Phàm mà mình coi trọng bị công hội Hoa Nguyệt làm chết yểu nửa đường, cho nên hắn nhất định phải nhanh chóng giao Tiêu Phàm cho "người thân thiết" chăm sóc...
Nghĩ thế, Phong Ma Tiểu Xích Lang lại ấn mở khu chat lần nữa, gửi tin nhắn thoại cho những "người thân thiết" kia: "Ngài chờ một chút, Mệnh Phàm sẽ đến thành Antequera nhanh thôi. Thủ hạ của tôi đang theo dõi hắn mọi lúc mọi nơi, nếu hắn đến, tôi sẽ lập tức báo cáo cho ngài."
"Cậu tốt nhất là nên làm cho nhanh lên, động tác gọn gàng chút, nếu không tôi dìm cậu xuống đáy biển cho cá mập ăn!"
Tin nhắn thoại cắt đứt, Phong Ma Tiểu Xích Lang cười khổ, "người thân thiết" thì thân thiết với Tiêu Phàm còn đối với mình thì không có miếng thân thiết nào hết trơn...
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo