Đúng vậy, sau đó Tuyết Dạ bắt đầu kể câu chuyện hành trình cậu được mẹ nuôi như con gái từ nhỏ đến lớn, điên cuồng mà để cậu nuôi tóc dài, mặc đồ con gái, ngay cả đồ chơi cũng phải là búp bê Barbie chuyên để thay đồ nữ play.

Sau khi trải qua một thời thơ ấu vô cùng khủng bố đối với một bé trai, sở thích mặc đồ nữ của Tuyết Dạ rốt cuộc được hình thành bởi mẹ Tuyết Dạ bị cuồng con gái.

Có điều Tuyết Dạ cũng không hề thấy phản cảm với việc mặc đồ nữ, ngược lại còn khá thích những trang phục xinh đẹp nữ tính thế này, có lẽ đây là bởi vì thói quen ăn mặc trong thời gian dài hình thành nên.

Cũng may ngoại trừ việc Tuyết Dạ có lối ăn mặc kỳ lạ thì những phương diện khác đều rất bình thường, hành vi cử chỉ cũng khiến cho người khác cảm thấy cậu rất đúng mực, không hề có vẻ ưỡn ẹo hay ghê tởm nào, thậm chí còn có sức quyến rũ độc đáo hấp dẫn người khác.

Vậy nên, Tiêu Phàm không khỏi ngạc nhiên, thầm nghĩ rằng có lẽ Tuyết Dạ đã hoàn toàn tồn tại trong trạng thái giả gái rồi.

“Có điều nếu mẹ cậu đã thích con gái đến như thế thì vì sao lại không sinh thêm một đứa nữa? Dù sao nhà cậu cũng giàu có, cuộc sống dư dả, nuôi thêm một em bé nữa trong nhà cũng đâu phải vấn đề gì lớn?

Đây là một cái giải quyết vô cùng đơn giản, nhưng sau khi nghe lời giải thích của Tuyết Dạ, Tiêu Phàm biết bản thân mình suy nghĩ quả thật quá đơn giản.

“Trong nhà em là lớn nhất, nhỏ hơn em còn có ba em trai nữa…”

Sự cố chấp với con gái của mẹ Tuyết Dạ khiến cho Tiêu Phàm cảm thấy sợ hãi lạ thường, Tiêu Phàm cảm thấy mẹ của Tuyết Dạ hẳn là có thể tán gẫu cùng các mẹ hổ cuồng con gái: “Vậy thì hiện tại…?”

“Sau đó em gái được sinh ra… Mẹ em rất vui, bọn em cũng không cần phải mặc đồ con gái nữa, nhưng mà bọn em đã quen mặc đồ nữ rồi.”

“Bọn em?”

Tức là nói cả nhà cùng giả gái đó!

“Có điều, bởi vì em đã mặc đồ nữ khá lâu rồi, cho nên bây giơ có hơi khó sửa lại. Nhưng thật ra các em trai đều không nghiêm trọng như vậy, bình thường bọn chúng vẫn có mặc đồ nam. Hơn nữa em cũng thích ăn mặc như vậy, sau khi bắt đầu trò chơi, em phát hiện trò chơi này quá tuyết vời, hoàn toàn không hạn chế ở vấn đề ăn mặc. Cho nên từ khi vào trò chơi đến nay sở thích lớn nhất của em là đi mua sắm, mua đủ các loại đồ xinh đẹp để trải nghiệm cảm giác một chút.”

Tiêu Phàm nghe thấy Tuyết Dạ nói các em trai không nghiêm trọng như cậu, trong lòng thở dài một hơi, nếu không trên thế giới này xuất hiện thêm vài người yêu nghiệt như vậy thì thật sự rất đáng sợ.

“Cậu có ngại nếu mặc đồ nam cho tôi xem thứ không?” Vốn dĩ Tiêu Phàm đưa ra yêu cầu như vậy,

Một là bởi vì Tiêu Phàm rất tò mò dáng vẻ mặc đồ nam của Tuyết Dạ, còn về lí do khác thì vì lát nữa bọn hắn sẽ đi gặp đám Hổ Nữu, Tiêu Phàm cũng sợ đám người Hổ Nữu cũng sẽ hiểu nhầm Tuyết Dạ là nữ giống như mình mà xảy ra những điều ngại ngùng không cần thiết.

“Tất nhiên là có thể rồi.”

Đối với yêu cầu của Tiêu Phàm, Tuyết Dạ đồng ý không cần suy nghĩ.

Vừa nói dứt lời, một bộ tây trang cho nam màu đen xuất hiện trên người Tuyết Dạ, sau khi nhìn thấy Tiêu Phàm nổi da gà toàn thân.

Thật là đáng sợ! Sao lại có người như thế này chứ? Mặc loại trang phục đáng ra phải mặc lại khiến cho người khác cảm thấy như là gái giả trai, Tuyết Dạ cậu có cần phải phản nhân loại đến như vậy không?

Sau khi Tuyết Dạ thay xong trang phục nam thì có tinh thần hơn nhiều, bớt đi vài phần dịu dàng lại tăng thêm vài phần anh khí, nhưng nhìn vào tổng thế thì cậu vẫn như một nữ sinh giả bộ làm con trai, vô cùng tà mị.

“Thôi đi, cậu cứ mặc đồ nữ tiếp đi.”

Tiêu Phàm từ bỏ rồi, bởi vì sau khi Tiêu Phàm nhìn thấy Tuyết Dạ mặc đồ nam nhất thời cảm thấy Tuyết Dạ mặc đồ nữ vẫn bình thường hơn một chút, Tuyết Dạ mặc đồ nam khiến cho Tiêu Phàm cảm thấy cậu giống như Đông Phương Bất Bại, quá mức yêu dị, khí chất này khiến cho hắn có phần không thích ứng được, nổi hết da gà.

“Để tôi đưa cậu đi gặp những đồng đội của cậu.” Tiêu Phàm nhìn Tuyết Dạ đã quay về trang phục nữ, thở dài nói.

“Thật sao? Em thật sự rất vui.”

Tuyết Dạ nghe thấy lời nói của Tiêu Phàm mà hưng phấn kêu to, rõ ràng cậu rất chờ mong những đồng đội tương lai của mình.

Cứ như vậy, mong muốn có một đồng đội nam mới của Tiêu Phàm cuối cùng cũng thành sự thaath, chẳng qua Vũ Hội Ác Ma dường như lại trở nên càng âm thịnh dương suy hơn nữa…

“Đây là thành viên mới mà anh chiêu mộ được lần này, tên của em ấy là Tuyết Dạ cũng chính là thành viên thứ sáu gia nhập vào đội Vũ Hội Ác Ma của chúng ta.” Tiêu Phàm nhìn vẻ mặt tò mò của những đồng đội đang đứng trước mặt mình, nói.

“Chào mọi người, em là Tuyết Dạ, rất vui được gặp mọi người.”

“Tuyết Dạ, tên này nghe quen quen?” Hổ Nữu nghe thấy tên “Tuyết Dạ” nghi hoặc lên tiếng.

“Tội lười biếng, Tuyết Dạ…” Tiêu Phàm nhỏ giọng bổ sung.

“Oa! Phàm muội muội, trước khi anh ra đi chị đây đã giao cho anh một việc là mang về một đồng đội thú vị có thực lực tương đương với “Thất Đại Tội”, vậy mà anh trực tiếp mang luôn là “Thất Đại Tội” hàng thật về đây, thật sự quá giỏi.” Hổ Nữu lấy tay dùng sức vuốt hai bả vai của Tiêu Phàm, khiến thân thể Tiêu Phàm lay động một trận.

“Tôi là đội trưởng, cô đừng có không có phép tắc gì như thế!” Tiêu Phàm vội vàng hét lên với Hổ Nữu, hắn muốn bảo vệ tôn nghiệm đội trưởng trước mặt thành viên mới Tuyết Dạ.

Có điều với tính cách của Hổ Nữu làm sao lại quan tâm đến hắn? Lực tay ngược lại càng lúc càng lớn.

“Từ từ! Anh có một chuyện quan trọng phải nói trước với mọi người!” Tiêu Phàm quát to một tiếng, tiếng hét khiến những cô gái đang hét loạn phải dừng lại.

Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Tiêu Phàm, mọi người cũng trở nên im lặng.

“Tuyết Dạ là nam.”

Để đề phòng những xấu hổ không cần thiết xảy ra khi bọn họ trao đổi với nhau sau này, Tiêu Phàm phải nói trước chuyện này cho đám Hổ Nữu biết trước.

Tiêu Phàm rất mong chờ vẻ mặt khiếp sợ của các cô gái sau khi nghe được tin này, dù sao hắn cũng không nghĩ chỉ có một mình hắn bị chuyện này dọa sợ. Nếu đã kinh hãi, vậy cũng phải cùng nhau kinh hãi, Tiêu Phàm ác ý nghĩ thầm, nhưng kết quả lại khiến cho hắn phải thất vọng…

“Tôi cũng nhìn được mà.” Hổ Nữu lạnh nhạt nói.

“Vì sao lại nói chuyện này?” Vẻ mặt Xà Cơ như không hiểu vì sao Tiêu Phàm lại nhắc đến chuyện này.

:Đúng rồi, em biến cậu ấy là nam mà.” Bán Trường Miên dịu dàng bổ thêm một đao trong thời điểm mấu chốt.

“Các em đều biết cậu ấy là nam á? Sao các em lại nhìn ra Tuyết Dạ là nam được?”

Trước khi mình nói các cô gái đều đã biết Tuyết Dạ là nam rồi, Tiêu Phàm hoàn toàn không thể chấp nhận chuyện này được.

“Trực giác của con gái đó ~” Hổ Nữu, Xà Cơ và Bán Trường Miên đồng thanh trả lời.

Trực giác của con gái, cái loại trực giác chó má gì vậy? Có loại trực giác lợi hại như thế sao? Mặc dù bản chất của Tuyết Dạ là nam, nhưng nhìn bên ngoài thì kiểu gì cũng đều ra nữ mà!

Đúng rồi, còn có Miên Miên, nhất định Miên Miên sẽ không biết Tuyết Dạ là anh trai mà không phải chị gái.

Tiêu Phàm liếc nhìn Miên Miên đang đứng đằng sau Bán Trường Miên, mặc dù Miên Miên vẫn không hề nói gì, nhưng Tiều Phàm có thể đọc được tất cả những gì cô bé muốn nói trong ánh mắt của Miên Miên.

Trời ạ! Vì sao chứ? Vì sao ngay cả Miên Miên cũng có thể nhìn ra Tuyết Dạ là nam? Chỉ có một mình mình không nhìn ra được, chẳng lẽ mình thật sự mù dở đến vậy sao?

Còn vì sao mà Tiêu Phàm có thể hiểu được suy nghĩ của một bé loli không lên tiếng?

Đáp án rất đơn giản, đó là trực giác của một thằng con trai, cũng là trực giác của một quý ông…

Tuyết Dạ đến khiến cho Vũ Hội Ác Ma cuối cùng cũng nghênh đón một người chơi nam khác ngoài Tiêu Phàm. Nhưng lúc này, Tiêu Phàm phóng mắt nhìn tới, đội ngũ của mình vẫn cả một vườn xuân sắc như cũ, oanh oanh yến yến, thậm chí khí âm như của con gái ngày càng nhiều, điều này khiến cho Tiêu Phàm cảm thấy có chút cô đơn.

0.11768 sec| 2433.844 kb