Trận doanh Nhân loại, thành Antequera, quán rượu Blue, công việc của nhân viên phục vụ cũng không nhẹ nhàng như trong tưởng tượng của Tiêu Phàm, dù Tiêu Phàm chỉ tuân thủ đúng bổn phận của một nhân viên phục vụ bình thường, làm một việc đơn giản là mang thức ăn lên thôi, nhưng mà bởi vì hiện tại cái danh xưng “Lich King” Mệnh Phàm này đang như mặt trời ban trưa, nên việc làm hành động của Tiêu Phàm đều bị biến đổi hoàn toàn.

Những người chơi kia đến quán rượu bị Tiêu Phàm dọa chạy, dọa khóc, dọa ngất, cần cái gì cũng đều có, bầu không khí bên trong quán rượu Blue nhất thời trở nên giống như trong nhà ma, vô cùng kinh dị. Mà theo số lần Tiêu Phàm mang thức ăn lên càng nhiều, bầu không khí này lại càng ngày càng trở nên kịch liệt, quán rượu Blue rất có thể sắp bị biến thành quán rượu kinh hoàng.

Chú Blue nhìn không hiểu những phản ứng này của người chơi, nhưng lại nhìn hiểu hóa đơn kinh doanh của quán rượu.

Từ khi Tiêu Phàm làm nhân viên phục vụ ở quán rượu của mình, lượng rượu tiêu thụ rất quỷ dị giảm xuống trên diện rộng, chuyện này khiến chú Blue cảm thấy vô cùng buồn bực.

Nhóc con này thoạt nhìn là người rất tốt, rất khôn khéo tài giỏi, tay chân lại nhanh nhẹn, nhưng vì sao sau khi nó lên làm nhân viên phục vụ, lượng rượu tiêu thụ lại giảm xuống trên diện rộng chứ?

Bởi vì bản thân bị Chuyên Tinh Thân Sĩ cấp D của Tiêu Phàm ảnh hưởng, ấn tượng của chú Blue đối với Tiêu Phàm cũng không tệ lắm nhưng mà vì chuyện kinh doanh của quán rượu nhà mình, chú Blue vẫn giáng chức nhân viên phục vụ của Tiêu Phàm, điều Tiêu Phàm đi làm phụ bếp cho quán rượu.

Cho dù chú Blue không chủ động điều chuyển công việc cho Tiêu Phàm trong quán rượu thì Tiêu Phàm cũng chuẩn bị xin từ chức.

Lúc lần đầu tiên khách hàng trong quán rượu bị Tiêu Phàm dọa chạy, Tiêu Phàm còn không tin, tiếp đó lần thứ hai, lần thứ ba, lần thứ tư, lần thứ năm…

Dưới sự kiên trì không ngừng nếm thử của Tiêu Phàm, kết quả vẫn không có chút xíu thay đổi nào, Tiêu Phàm rốt cuộc từ bỏ.

Hắn không biết tại sao thanh danh trong trò chơi của hắn lại biến thành bộ dạng này, Tiêu Phàm luôn có cảm giác có hai bàn tay vô hình đang thúc đẩy mọi chuyện phát triển.

Sau khi Tiêu Phàm thay đồng phục nhân viên phục vụ quán rượu trên người ra, mặt mũi tràn đầy oán khí, âm thầm nguyền rủa nói, nếu quả thật có người trong bóng tối giở trò quỷ, hắn liền muốn hắn ta chết không được tử tế.

Trụ sở bí mật trong trò chơi của Thính Phong Các, Phong Ma Tiểu Xích Lang bỗng nhiên hắt hơi một cái, thổi loạn vài trang tư liệu hắn ta vừa sắp xếp tốt ở trước mặt.

Sau khi Tiêu Phàm đưa quần áo nhân viên phục vụ cho chú Blue, chú Blue dẫn Tiêu Phàm tới phía sau quán rượu, trước khi đi hắn lại nhìn Tom Cruise đang chơi đùa vui vẻ ở trước quầy, nghĩ thầm nếu không có nó, chú Blue nhất định đã đuổi mình đi rồi, thật sự là người không bằng mèo mà!

Từ khi Tiêu Phàm trở thành nhân viên phục vụ quán rượu liền lười quan tâm đến cái con mèo này, dù sao nhóc con này mặc dù miệng tiện một chút nhưng tự đi loanh quanh trong quán rượu vài vòng, hẳn là cũng không chọc phải phiền phức lớn gì, ai sẽ so đo cùng một con mèo chứ?

Lúc Tiêu Phàm nghĩ như vậy, hoàn toàn không nghĩ tới chính hắn là người so đo với một con mèo kia…

Chẳng qua cũng may là Tom Cruise cũng không gây sự gì ở trong quán rượu Blue, sau khi rời khỏi uy áp “Lich King” của Tiêu Phàm, hào quang bán manh của Tom Cruise hoàn toàn phát sáng, trái lại chơi đùa bên trong quán rượu Blue đến vô cùng vui vẻ sung sướng…

“Chào mọi người, ta là ‘Ô Miêu Vương’ Tom Cruise vĩ đại —— meo ~.” Tom Cruise đứng trên quầy, dùng móng vuốt nhỏ của mình vuốt vuốt mấy sợi râu bạc bên khóe miệng thần khí nói.

“Mau nhìn, con mèo này biết nói chuyện kìa ~ ”

“Trên người nó còn mặc trang phục nhỏ nhắn mê người nữa.”

“Woa, quá moe quá đáng yêu ~ ”

Nhìn bên cành càng ngày tụ tập càng đông người, mắt nhỏ của Tom Cruise chuyển lông lốc một cái, nói: “Chỉ cần các ngươi cho ta một con cá nướng, ta liền có thể để cho các ngươi vuốt ve lông tơ trên người ta một lần a ~ nếu như cho ta một lần mười con cá nướng, ta có thể phá lệ để cho các ngươi sờ đệm thịt mềm mại trên tay ta một chút, tận dụng thời có đi, mất rồi sẽ không còn nữa, anh chị em bạn hữa có hứng thú, hãy tranh thủ thời gian ra tay đi nha —— meo ~ ”

Tom Cruise vừa nhắc đến chữ “tay” xong, vô số cánh tay liền rơi xuống trên người nó, dọa nó lông tơ dựng đứng, meo ô một tiếng lồng lên,

vọt qua một bên, nói: “Một tay giao tiền, một tay giao hàng, không thể ghi nợ, còn nữa không thể lên cùng một lúc, ngoan ngoãn xếp hàng cho ta —— meo!”

Cứ như vậy, trước quầy của quán rượu Blue xuất hiện một hàng người thật dài, bọn hắn không phải đến quán rượu tiêu tiền mà là vì muốn đi lên vuốt ve Tom Cruise một chút.

Dưới sự nuôi dưỡng của bọn cuồng mèo này, Tom Cruise thích ý dựa vào quầy, bị sờ đến một mặt đầy thoải mái, thính thoảng phát ra một tiếng rên rỉ “Meo ~ ” thoải mái, nhưng móng vuốt nhỏ cũng không ngừng dùng kỹ năng thu thập [Tư Miêu Vật Phẩm] đem cá nướng người chơi tặng thu vào bên trong không gian của mình.

Nhìn một hàng dài người xếp hàng dâng hiến, cũng không biết Tom Cruise nhận được bao nhiêu con cá nướng, dù sao có người nguyện ý đưa, Tom Cruise liền dám nhận, ngươi tình ta nguyện, tất cả đều vui vẻ.

Dưới sự lôi kéo của Tom Cruise, chuyện buôn bán cá nướng của quán rượu Blue khá hơn nhiều, lợi nhuận đã hoàn toàn vượt lên tổn thất do lượng rượu tiêu thụ bị giảm xuống do Tiêu Phàm làm nhân viên phục vụ, cho dù Tiêu Phàm làm nhân viên phục vụ đến hỏng bét, chú Blue vẫn không nỡ để Tiêu Phàm rời đi như cũ.

Tom Cruise có các nướng ăn, quán rượu Blue tất nhiên phải có người nướng cá, mà người nướng cá này chính là “Quan xúc phân số một” Tiêu Phàm của Tom Cruise.

Lúc này Tiêu Phàm đã đi đến phòng bếp bên trong quán rượu, đốt than, nhìn mấy xiên cá nướng, vẻ mặt phiền muộn.

Từ khi truyền tống trân của thanh Antequera mở ra đến nay, ánh sáng truyền trống luôn không ngừng lóe lên, cũng may ánh sáng của truyền tống trận xem như tương đối nhu hòa, mới không cần lo lắng NPC phụ trách thu lệ phí bên cạnh bị ánh sáng chói cho mù mắt.

Nhưng mà con mắt bị ánh sáng của truyền tống trận này giày vò cả một ngày, nhóm NPC cũng vô cùng không vui, cho nên cũng không sĩ diện cãi láo, rất tự giác mang theo kính râm, biểu tình của NPC thủ vệ khiến người ta nhìn vào càng thêm trang nghiêm.

Lúc truyền tống trận vừa mới mở ra, đối với loại ảo thuật biến ra người sống này người chơi cảm thấy rất mới mẻ, dẫn tới chuyện công chúng vây xem một trận, nhưng hiện tại khu vực liên thông trận doanh đã xuất hiện được một thời gian, các người chơi đối với loại ánh sáng lập lòe này đã không còn cảm giác kinh ngạc nữa.

Nhưng hôm nay, sau khi một đạo ánh sáng xuất hiện trên truyền tống trận như hàng ngày, đám người chơi gần đó đều cảm thấy một trận kinh hãi, ngay cả NPC canh giữ ở gần truyền tống trận cũng không ngoại lệ.

Bởi vì NPC nhìn thấy trên truyền tống trận xuất hiện một nhóm quái vật!

Có bốn cặp mắt bay lơ lửng giữa không trung, vô cùng quỷ dị.

Thế là hắn nhanh chóng tháo kính râm của mình xuống, cầm vũ khí lên đề phòng.

Nhưng mà sau khi hắn tháo kính râm xuống, nhìn cảnh tượng trước mắt không khỏi cầm vũ khí chỉ vào mấy người kia, mắng to một tiếng: “Mẹ nói cái bọn thiểu năng, giữa ban ngày ban mặt bọc một thân đen thùi lùi làm gì, chỉ lộ ra mỗi đôi mắt, có bệnh hả?! Suýt chút nữa hù chết ông đây rồi!”

Bởi vì gương mặt của mình nên Tiêu Phàm không thể trở thành phục vụ được, công việc hiện tại của Tiêu Phàm ở quán ăn Blue này biến thành làm việc vặt, ở phòng bếp làm vệ sinh, rửa chén đĩa, thỉnh thoảng còn phải phụ bếp nữa, đương nhiên việc làm nhiều nhất vẫn là nướng cá.

Mặc dù Tiêu Phàm biết Tom Cruise ỷ vào vẻ ngoài đáng yêu của mình để lừa gạt cá nướng, thế nhưng Tiêu Phàm cho rằng cơ thể bé nhỏ của nó có thể ăn được bao nhiêu chứ, chắc là một lát sau thì sẽ no căng mà thôi. Hoàn toàn không nghĩ tới con mèo này quá thông minh, trừ những con để ăn thì những con còn lại nó định làm lương thực dự trữ, không lãng phí một con nào cả, mà cái kỹ năng [Tư Miêu Vật Phẩm] của nó giống như là động không đáy vậy, mãi mãi không đầy.

3.09677 sec| 2426.359 kb