Tiêu Phàm chậm rãi ngẩng đầu lên, hai mắt đang híp lại chỉ còn 1 khe hở cũng dần mở ra. Sau khi hai mắt thích ứng được độ sáng của cảnh vật xung quanh, ánh sáng mà hắn vừa thấy chói mắt cũng trở nên ấm áp hơn.
Tiêu Phàm cúi đầu, phát hiện bản thân đang ngồi trên một thảm cỏ xanh mượt.
Thảm cỏ?
Tiêu Phàm nhìn vào thảm cỏ sinh trưởng rất tốt này, trong lòng hắn có cảm giác khó có thể tin được.
Hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, thứ đầu tiên đập vào mắt hắn là một cái rốn ngay trước mắt.
Rốn?
Tiêu Phàm lắc đầu mấy cái, lại nhìn lần nữa, hắn nhận ra vừa rồi hắn đâu có nhìn nhầm đâu. Thứ xuất hiện trước mặt hắn thật sự là một cái rốn!
Đây là bụng của một người nào đó, tuy rằng trên đó không có tám múi cơ bụng nhưng bụng người này cũng không có chút thịt thừa nào, hai bên dọc theo đường cong duyên dáng, hơn nữa bên trên còn điểm xuyết một cái rốn đáng yêu khiến người khác nhìn qua liền cảm thấy vô cùng yêu thích.
Tiêu Phàm nghĩ đến đây thì bỗng nhiên giật mình, vì sao mình lại thích ngắm nhìn cái này cơ chứ? Hắn đâu phải một tên biến thái đâu.
Tiêu Phàm vô thức nuốt một ngụm nước miếng, trong lòng hắn rất căng thẳng, lại ẩn một chút chờ mong. Tầm mắt hắn từ cái bụng đáng yêu dần di chuyển về phía trước, ánh mắt hắn vô cùng tham lam.
Tiếp theo Tiêu Phàm lại nhướng mày, trên mặt hắn có hơi tiếc nuối.
Bởi vì Tiêu Phàm thuộc phái yêu thích vú | bự, cho nên lúc hắn nhìn thấy vùng đất bằng phẳng trước mắt này thì vẫn có chút thất vọng.
…
Sân bay?
Tuy rằng hắn chưa từng cất cánh ở sân bay này nhưng Tiêu Phàm vẫn có ấn tượng với tạo hình độc đáo của sân bay này.
Tiêu Phàm nhìn cái sân bay, trong đầu hắn bắt đầu nhớ lại dần dần những chuyện đã xảy ra. Hắn nhớ được bản thân đã nghe qua cái tên Lưu Manh Đòi Nợ này ở đâu, cũng biết được bản thân bị trói bê đến chỗ nào, cũng hiểu rõ vì sao bản thân hắn lại bị trói nhét vào bao tải…
Tất cả đều do người bị nữ bó ngực đáng chết trước mắt này gây ra!
Vì để chứng thực suy nghĩ trong lòng mình, tầm mắt Tiêu Phàm rời khỏi sân bay, di chuyển lên trên. Hiển nhiên hắn thấy được một khuôn mặt ngây thơ non nớt, đáng yêu vô cùng. Nhưng bên trong đôi mắt xinh đẹp ấy chính là sự hung ác không hợp với tuổi tác, trong mắt của cô ta giờ phút này còn ẩn chứa cả cảm xúc hưng phấn.
Đúng là như vậy!
Là Thái Thập Tam!
Hiện tại ông đây lại rời vào tay xa hội đen trong trò chơi Long Hổ bang!
Ôi trời ơi, tôi chỉ là một người dân bình thường thôi mà, không muốn giao tiếp với cả thế lực đen | tối nào cả!
…
Lúc Tiêu Phàm nhận ra tình cảnh hiện tại của bản thân thì bắt đầu vùng vẫy, nhưng tay chân hắn bất đắc dĩ bị buộc chặt
Không thế cử động được, hơn nữa trong miệng hắn còn bị nhét một miếng vải, chỉ có thể phát ra những tiếng kêu ư ư.
Trong lòng Tiêu Phàm thầm nghĩ: quả không hổ là băng nhóm xã hội đen, bắt cóc rất chuyên nghiệp. Ngay cả bản thân hắn thế võ đầy mình cũng không thể thoát ra khỏi dây thừng của bọn họ.
…
“Đây chính là món quà thần bí mà các anh chuẩn bị cho tôi sao?” Thái Thập Tam nhìn thấy Tiêu Phàm bị trói trước mặt cô ta. Cô ta kiêu ngạo nói, trong giọng nói có chút cảm giác vui sướng không dể nhận ra.
“Đúng vậy, đại tỷ. Chúng tôi biết rằng sau khi kết thúc “Tân sinh” PK, trong lòng đại tỷ vẫn luôn thương nhớ Mệnh Phàm. Nên chúng tôi dựa theo tác phong từ trước tới giờ của Long Hổ bang, trực tiếp bắt hắn đến đây. Chút tâm ý này của chúng tôi, hy vọng đại tỷ thích chúng.” Quân Sư Xấu Bụng khom người trước mặt Thái Thập Tam nói.
“Lần này các anh làm rất tốt, tôi rất vừa lòng.” Thái Thập Tam nhìn Tiêu Phàm trước mặt cô ta rồi quay sang gật đầu với Quân Sư Xấu Bụng.
Món quà bí mật? Mình mà là món quà bí mật sao?
Cái đệt! Ông đây không gánh được thân phận này!
Vô luận trong lòng Tiêu Phàm có cự tuyệt thế nào thì ngoài miệng hắn cũng chỉ có thể phát ra tiếng ư ư.
“Hắn muốn nói gì?” Thái Thập Tam nghi hoặc nhìn Tiêu Phàm đang ngồi trên mặt đất phát ra tiếng ư ư.
“Đại tỷ đợi chút, để tôi lấy miếng vải trong miệng Mệnh Phàm ra xem hắn muốn nói gì.”
Quân Sư Xấu Bụng nói xong, gã tiến lên kéo mạnh miếng vải trong miệng Tiêu Phàm ra. Tiêu Phàm bị gã ta đột nhiên kéo như vậy thì suýt chút nữa ngã cắm đầu xuống mặt đất, hắn cảm giác như răng của mình cũng bị Quân Sư Xấu Bụng kéo ra.
Sau khi miếng vải trong miệng được kéo ra, cuối cùng thì Tiêu Phàm cũng có thể mở miệng nói chuyện. Lúc trước hắn bị bịt miệng, trong lòng có rất nhiều thứ muốn mắng chửi, hiện giờ cuối cùng cũng được lấy ra theo nguyện vọng nhưng Tiêu Phàm lại nghĩ tới bối cảnh của Long Hổ bang, bỗng nhiên hắn thấy hơi quắn. Nhưng hắn vẫn giả bộ mạnh mẽ trấn định nói: “Mấy người muốn làm gì?”
Thái Thập Tam nghe xong câu hỏi của Tiêu Phàm bỗng chốc bật cười, cô ta cười rất vui vẻ, hắn thật là đáng yêu.
Nếu không phải Tiêu Phàm biết thân phận thật của Thái Thập Tam thì giờ phút này hắn nhìn thấy cô ta cười vui vẻ như vậy, có lẽ trong lòng cũng thả lỏng được một chút.
Nhưng mà Thái Thập Tam là đại tỷ của Long Hổ bang, cô ta cười làm cho Tiêu Phàm càng căng thẳng hơn, hắn trở nên lo lắng đề phòng hơn. Dù sao trong suy nghĩ của Tiêu Phàm, xã hội đen Hong Kong là những người giết người không chớp mắt.
“Chúng em muốn làm gì sao? Ha ha, hỏi hay lắm!” Thái Thập Tam vừa nói xong, thu lại nét cười trên mặt, trở nên vô cùng bá đạo: “Em nghĩ biến anh thành nam nhân của em!”
Thái Thập Tam tự tin mà bá đạo lớn tiếng nói bên tai của Tiêu Phàm. Tiêu Phàm giật mình một trận.
Mà Đại Ca Cầm Đầu, Lưu Manh Đòi Nợ, Bạch Diện Thư Sinh và Quân Sư Xấu Bụng đứng một bên nghe thấy lời này, trong mắt bọn họ nổi lên một ngọn lửa, đó là ngọn lửa của sự ghen tức.
Nhưng bọn họ cũng chẳng thể nói gì, chỉ siết chặt hai nắm đấm, dùng ánh mắt có thể giết người nhìn chằm chằm Tiêu Phàm đang ngồi trên mặt đất.
Sau khi Tiêu Phàm nghe thấy lời nói của Thái Thập Tam theo phản xạ có điều kiện quán sát cô gái đang nói chuyện trước mắt này. Cuối cùng sự chú ý của hắn vẫn đặt trên bộ ngực vô cùng đặc trưng kia.
Tiêu Phàm nhìn vào sân bay trước mặt, âm thầm đánh giá không tốt. Không được rồi, như thế này là phạm tội mà.
“Ngươi tiểu tử thúi này, mắt của ngươi nhìn vào chỗ nào đấy?”
Ngay lúc Tiêu Phàm đang suy nghĩ đen tối lung tung, Quân Sư Xấu Bụng thấy Tiêu Phàm nhìn chằm chằm vào bộ phận nhạy cảm của đại tỷ nhà mình thì lập tức tức giận phừng phừng. Bàn tay to đột nhiên vỗ vào gáy Tiêu Phàm một cái, mạnh đến nỗi não Tiêu Phàm suýt chút nữa văng ra.
Người của xã hội đen quả nhiên tay chân vụng về.
Tiêu Phàm vô cùng khó chịu với hành động của Quân Sư Xấu Bụng nhưng lại không dám trực tiếp chỉ trích, dẫu sao bây giờ Tiêu Phàm cũng như cá trên thớt, không thể động đậy, bởi vì cái gọi là trú dưới mái hiên của người khác không thể không cúi đầu. Nhẫn nại thêm một chút, ít phải chịu nỗi đau da thịt, Tiêu Phàm vẫn rất tình nguyện.
Đợi tôi thoát khỏi trói buộc rồi tính sổ với mấy người cũng không muộn, Tiêu Phàm nói thầm trong lòng. Xem ra Tiêu Phàm ghi nợ kỹ một chưởng này của Quân Sư Xấu Bụng.
“Không sao, tôi rất thích ánh mắt kiêng kỵ bá đạo này của anh ta, anh ta thích nhìn liền nhìn thôi, không giống mấy tên hèn nhát, nhìn cũng không dám nhìn.” Thái Thập Tam khoát tay, ra hiệu cho Quân Sư Xấu Bụng dừng tay.
Thích nhìn? Tôi dựa vào, tôi theo phái ngực to, sao lại thích nhìn cái loại ngực không có chút nhô lên nào như thế kia chứ?
Tiêu Phàm gầm thét trong lòng, mặc dù ngoài miệng không lên tiếng, nhưng vẫn có thể thấy được một tia cảm xúc hiện lên trong mắt, bị Thái Thập Tam mẫn cảm bắt được.
“Anh không thích?” Thái Thập Tam nâng cằm Tiêu Phàm lên hỏi, ánh mắt mang tính uy hiếp.
Lần này mình nên trả lời là thích hay là không thích đây?
Xem tình huống trước mắt, nếu trả lời không thích, chắc chắn sẽ chết rất thảm.
Trả lời thích, suy nghĩ kỹ một chút, kết quả đằng nào cũng chết rất thảm.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo