Mọi người vừa nghe bác gái này nói như vậy, sắc mặt lập tức biến đổi, không sai, nhất định là do "Ô Yêu Vương" Mệnh Phàm này sử dụng yêu thuật, trước kia đều tưởng đây là tin đồn nhảm, không ngờ chuyện này là có thật, nếu không phải hôm nay mọi người ở đây, vị bác gái này có khả năng sẽ bị hại rồi!
"Dì ơi, bây giờ dì không sao rồi chứ, có chỗ nào không thoải mái không?"
"Ôi, tôi cảm thấy đầu tôi có chút choáng, đầu óc như mơ hồ rồi." Bác gái nhìn thấy có người quan tâm tới mình, diễn càng thêm hăng.
"Dì ơi, dì phải cố lên, dì phải dùng ý chí của mình đối kháng với yêu thuật của "Ô Yêu Vương", nhất định không được thả lòng, để cho "Ô Yêu Vương" Mệnh Phàm có cơ hội lợi dụng mê hoặc tâm trí." Mọi người thấy bộ dạng của bác gái vô cùng khẩn trương.
...
Tiêu Phàm thật đau đầu, hắn không biết rốt cục là thế giới này đã làm gì, hôm qua rõ ràng còn tốt lành.
Vì sao mới có một ngày qua đi, bầu không khí xung quanh mình lại biến thành như vậy.
"Ô Yêu Vương", "Ô Yêu Vương", "Ô Yêu Vương"....
Khắp nơi đều là "Ô Yêu Vương", rốt cục là ai đã gán cho hắn cái danh hiệu như vậy!
Tiêu phàm nhìn người chơi nam kia đứng trước mặt mình, hai chân run run, lại còn bác gái đang ngã trên mặt đấy, diễn xuất còn hơn cả diễn viên, khiến cho bao nhiêu người tin, Tiêu Phàm không biết nói gì.
Bản thân mình từ đầu đến cuối chỉ đi đến bên cạnh bác gái này thân thiết hỏi một câu mà thôi, vì sao biểu cảm của mọi người đều khẩn trương như chuẩn bị đánh boss vậy.
Tiêu Phàm đứng tại nơi này đến sắp phát điên rồi, hắn lười để ý những người này đang nghĩ cái gì, bởi vì hắn căn bản cũng không biết phải mở miệng nói với những người này như thế nào mới tốt, bây giờ hắn nói ra những lời biểu đạt suy nghĩ của hắn thì trong nội tâm bọn họ nhất định sẽ nghĩ theo một hướng khác, để tránh nảy sinh càng nhiều hiểu lầm, Tiêu Phàm quyết định chạy là thượng sách.
Tiêu Phàm vừa rời khỏi đó, quần chúng vây xem giống như đắc thắng hoan hô, mấy vị người chơi nam khi nãy cũng lau mồ hôi, thở dài nhẹ nhõm, sau đó như vô cùng vinh quang quay lại tuyên bố thắng lợi với mọi người xung quanh: "Chỉ cần chúng ta đoàn kết đồng lòng, ngay cả "Ô Yêu Vương" Mệnh Phàm cũng không phải không thể thắng!"
Nghe được câu nói ngu ngốc khí thế phía sau, Tiêu Phàm tức đến họng, suýt chút nữa ngã trên mặt đất.
Hắn biết sau lần này, web forum sẽ thêm một câu chuyện mới về hắn nhưng Tiêu Phàm cũng không muốn để ý tới, cũng không dám lại để ý tới, lúc này cảm giác của Tiêu Phàm chính là bình nứt rồi thì sợ gì vỡ nữa.
Mặc kệ những người này, bây giờ mục tiêu hàng đầu chính là tìm một người làm đồng đội, rồi quay trở về báo cáo kết quả công tác với mấy người Hổ Nữu, nếu lãng phí cả một ngày mà cũng không tìm được người nào, hắn không bị Hổ Nữu cười chết mới lạ ấy.
Vừa rồi chính là ngoài ý muốn, tìm đồng đội gì đó, với bản lĩnh của hắn thì chỉ là chuyện nhỏ, trong lòng Tiêu Phàm tự mình an ủi nói.
Tuy rằng trong lòng cô vũ bản thân như vậy nhưng Tiêu Phàm vẫn vô cùng lo lắng.
...
Hai giờ sau, Tiêu Phàm ngồi cô độc dưới tán cây đại thụ, mặt xám như tro tàn, giống như là đã trải qua một đời đau khổ vậy.
Tiêu Phàm hoàn toàn không ngờ rằng uy danh của "Ô Yêu Vương" ở "Tân Sinh" lại lớn đến như vậy.
Hai giờ này, Tiêu Phàm đi qua lại tại thành Antequera để tìm đồng đội, nghe được vô số những lời nói khó nghe, khiến cho hắn vô cùng khó chịu.
Bởi vì "Phẩm Cách Thân Sĩ" mà được bác gái ở cửa hàng thuốc chào hỏi cũng bị đồn thổi là "Ô Yêu Vương" Mệnh Phàm lại dùng yêu thuật quyến rũ NPC.
Điều kì quái nhất chính là một người chơi nữ xấu như nhân vật "Như Hoa" trong phim Châu Tinh Trì làm loạn muốn Tiêu Phàm quyến rũ cô ta, Tiêu Phàm lập tức chối bỏ nhưng người chơi xung quanh lại có vẻ mặt như không tin Tiêu Phàm, điều này khiến cho Tiêu Phàm cảm thấy thật bi thương.
Người chơi này đưa ra lý do là, bọn họ đều là người đọc sách, kiến thức rộng lớn, "Ô Yêu Vương" Mệnh Phàm có thể có giao hảo với A Hoa Tỷ, thích người xấu xí như người chơi nữ kia cũng không phải là điều gì lạ.
Sau khi Tiêu Phàm đi khỏi, người chơi nữ kia tiếc hận nói, thực ra nếu Tiêu Phàm tiếp tục kiên trì cô ta sẽ đồng ý, dù sao thì vẻ ngoài của Tiêu Phàm cũng rất phong nhã.
Những từ này của người chơi nữ đó khiến cho người chơi xung quanh nghe xong liền càng thêm tin tưởng vào việc "Ô Yêu Vương" Mệnh Phàm có thể sử dụng yêu thuật.
...
Mà bản thân Tiêu Phàm lúc này đã buông bỏ ý định tìm đồng đội, bây giờ hắn chỉ cần đến gần người chơi khác một chút, người chơi này liền guống như gặp quỷ mà nhanh chóng chạy đi, cứ như vậy hắn làm sao có thể tìm được người.
Cho nên Tiêu Phàm dứt khoát ngồi dưới tán cây giơ biển "Tìm đồng đội", trang trí lên đó phụ kiện "Tinh Quang Lấp Lánh" cho nổi bật một chút, hắn cũng không phí sức đi lôi kéo người khác nữa, để xem có người chơi nào dám đến gần mình không.
Mà đầu tiên những người chơi vây xung quanh Tiêu Phàm xem một chút, thấy không có chuyện gì xảy ra cả, cũng cảm thấy nhàm chám, không ở lại nữa mà rời khỏi đó đi làm việc của mình.
Cứ như vậy Tiêu Phàm lẳng lặng ngồi dưới tán cây, ngẫu nhiên có hai ba người chơi ngồi nghỉ chân chỉ trỏ Tiêu Phàm nhưng không có ai dám tiến đến, người đến người đi, không hề tiêu điều.
Thật là có hương vị quen thuộc của trận doanh Ác Ma, mình vừa mới trở lại trận doanh bình thường không bao lâu, sao lại khổ sở thế này, xem ra hôm nay không thể tìm được ai rồi, thật là buồn quá đi, Tiêu Phàm thở dài, quyết định không nghĩ gì nữa, nhắm mắt dưỡng thần.
Không biết đã qua bao lâu, bên tai Tiêu Phàm truyền tới một âm thanh vô cùng dễ nghe...
"Xin chào, xin hỏi, đội ngũ của anh tìm người phải không?"
Nghe những lời đồn nhảm này, Tiêu Phàm mới thực sự cảm nhận được sự đáng sợ của người đời.
Vốn còn đang hứng chí bừng bừng đi chiêu thêm đồng đội thì hôm nay Tiêu Phàm lại cúi đầu trông rất ủ rũ, giống như mất hết ý chí rồi vậy.
Tiêu Phàm vốn cảm thấy yêu cầu đồng đội của mình đã bình thường lắm rồi, hắn đã hạ thấp yêu cầu xuống tới chỉ cần là người chơi nam thôi, hi vọng sẽ nhanh tìm được đồng đội mới. Không nghĩ là có mấy chữ "Lick King" này chắn trước mặt thì độ khó trong việc tìm người vẫn cao ngất ngưởng.
Tiêu Phàm mất hết hi vọng nhắm hai mắt lại, chuyện tuyển thêm đồng đội xem như tan thành mây khói. Hôm nay hắn chỉ có bày ra làm vẻ thế thôi mà chỉ cần nhìn mấy chữ "Lick King" thì đã cảm thấy tìm được đồng đội mới chỉ là hi vọng xa vời.
Cái gọi là "Buồn tới mức muốn chết đi" chính là dáng vẻ của hắn lúc này, trong lòng Tiêu Phàm đã sớm bỏ hết những mong đợi lúc đầu, dựa sát vào cây đại thụ giống như muốn tìm một chỗ dựa.
"Xin chào, xin hỏi, ở đây đang tuyển người vào đội sao?"
...
Tiêu Phàm không biết sao bên tai hắn lại vang lên giọng nói giống như mơ đó. Chẳng lẽ hôm nay, tinh thần của hắn đã chịu quá nhiều hành hạ, nên trong lòng đã sắp tới cực hạn rồi sao? Hắn nghe nhầm sao? Haizz, đúng là số phận có nhiều thăng trầm mà.
"Xin lỗi, cho tôi hỏi, các bạn đang tuyển người vào đội sao?"
Ừ, hình như không giống lắm, hình như không phải hắn nghe nhầm. Không lẽ... Không lẽ... là thật?
Mọi chuyện tới quá bất ngờ, trong lòng Tiêu Phàm hồi hộp chậm chạp mở mắt ra, vô cùng sợ hãi đây chỉ là hắn tự ảo tưởng, mơ một giấc mơ không có thật, chỉ cần mở mắt ra, thì mọi thứ sẽ lập tức tan biến...
Ngay trước mặt hắn là một đôi mắt màu xanh lục giống như một cặp phỉ thúy vậy. Ánh mắt đang nhìn chằm chằm hắn, vẻ mặt hơi tò mò.
Người chơi này có một mái tóc vàng, buộc đuôi ngựa nhìn rất sạch sẽ gọn gàng. Khôi giáp bạc trắng trên người cậu hoàn toàn không có cảm giác nặng nè, mà ngược lại, nó khiến người nhìn vào thì cảm thấy vô cùng khỏe khoắn, linh hoạt.
Cậu nhìn thấy Tiêu Phàm mở mắt ra nhưng không trả lời mình thì lặp lại câu hỏi một lần nữa, trong giọng nói hoàn toàn không có cảm giác chán ghét nào, ngược lại giọng nói lại vô cùng trong trẻo, lanh lảnh vô cùng dễ nghe, khiến người ta cảm thấy rất thân thiết: "Xin hỏi, các bạn đang tuyển người sao?"
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo