Tiếp theo chính là “Tội lười biếng” Tuyết Dạ.

Người chơi Tuyết Dạ này không nổi tiếng không phải vì hắn ta thực lực yếu kém mà là do hắn không chơi đàng hoàng ở trong trò chơi này. Dù sao thực lực của Tuyết Dạ cũng được thủ lĩnh “Huyết tinh ma thuật xã” Tiểu Sửu Hoàng công nhận.

Còn tại sao lại nói hắn ta không chơi game đàng hoàng là bởi vì hắn ta đã sớm đạt đến cấp 30 nhưng lại không đi thực hiện nhiệm vụ cùng cấp mà lại dạo chơi theo sở thích ở trong trò chơi. Cho nên “Tội lười biếng” này ngoài hắn ta ra thì không còn ai khác.

ID game Tuyết Dạ này hình như hơi quen thuộc, hình như trong lúc chơi game trước kia đã từng nghe qua cái tên này rồi. Tiêu Phàm có hơi nghi hoặc đối tượng duy nhất mà bản thân không biết trong bảng này.

Người xuất hiện cuối cùng đương nhiên là vị vương giả mới nổi gần đây, “Vu yêu vương” Mệnh Phàm của chúng ta.

Bạn hỏi tôi về thực lực của “Vu yêu vương” Mệnh Phàm. Sao lại có thể có người nghi ngờ thực lực của “Vu yêu vương” Mệnh Phàm được đây? Đùa hay sao. Ngay cả “Truy phong giả” Tịch Dương còn bị hắn đánh bay trong một đòn, có thể nghi ngờ thực lực của hắn được sao?

Mà tôi chọn hắn vào “Tội đố kị” bởi vì lúc này có rất nhiều người đang chửi rủa hắn.

Mà lí do mọi người chửi rủa hắn hoàn toàn bởi vì bọn họ đang ghen tị với hắn.

Ghen tị thực lực của hắn, ghen tị năng lực của hắn, còn ghen tị cả với những chuyện tốt hắn gặp được. Các bạn đặt tay lên ngực tự hỏi xem, có phải những thứ này đều xuất phát từ sự đố kị của mọi người không. Vậy nên mới nói thật đáng buồn cho nội tâm của kẻ yếu đuối.

Bài post này của Phong Ma Tiểu Xích Lang kết thúc ở đây. Dường như ở đoạn kết hắn ta lên tiếng bảo vệ Tiêu Phàm, giải thích hộ Tiêu Phàm, thế nhưng Tiêu Phàm lại cảm thấy có gì đó kì lạ. Dương như trong lời nói của Phong Ma Tiểu Xích Lang còn ẩn chữa hàm ý nào đó khác, dù nói là giải thích hộ nhưng Tiêu Phàm lại cảm thấy ngữ khí của hắn ta giống như đang khiêu khích.

“Boss, đoạn kết của bài post này viết như vậy có tốt không?”

“Ý cậu là đoạn của Tiêu Phàm kia sao? Tôi cố ý viết như vậy đấy.” Phong Ma Tiểu Xích Lang nở nụ cười âm hiểm: “Tuy rằng bài post này do bên chúng ta đăng lên. Nhưng chúng ta viết như vậy chỉ làm tăng mâu thuẫn giữa Mệnh Phàm và các người chơi khác lên thôi, mọi người sẽ không ác cảm với Thính Phong các của chúng ta đâu. Hơn nữa trên bài post này toàn bộ đều là tình trạng thực tế, bọn họ muốn cảm ơn chúng ta cung cấp miễn phí cho bọn họ thông tin của cao thủ trong trận doanh ác ma còn chưa kịp đâu.”

Đúng vậy, Phong Ma Tiểu Xích Lang đăng bài post “Bảy tội lỗi của trận doanh ác ma” vào thời điểm mấu chốt này để làm nổi bật tất cả các tên có tư tưởng biến thái ở trong trận doanh ác ma này, làm đảo loạn không khí yên bình mà ba trận doanh vẫn luôn giữ vững, gây ra cảnh hỗn loạn trong thế giới giả tường này.

Như vậy không chỉ để cho Thính Phong các của hắn ta có thể đẩy mạnh tiêu thụ mà còn để đảm bảo tiếng tăm sẽ luôn đặt trên người mấy nhân vật này, sẽ không có người để ý đến hành động của Thính Phong các bọn hắn. Hơn nữa giúp đỡ tên Tiêu Phàm này một chút, làm không tốt biết đâu sẽ có chuyện vui ngoài ý muốn đến với hắn…

Phong Ma Tiểu Xích Lang âm thầm suy nghĩ, hai mắt vốn bình thản của hắn ta bỗng nhiên lóe ra tia u tối thản nhiên…

“Xem ra Vũ Hội Ác Ma của chúng ta là đội ngũ mạnh nhất trong Tân Sinh, trong đội ngũ lại còn có hai thất đại tội, thực sự khiến cho người ta phấn khích!” Sau khi xem xong thiệp mời do Phong Ma Tiểu Xích Lang đưa tới liền hưng phấn kêu to.

“Ngoại trừ đội trưởng ra, trong đội ngũ của chúng ta còn có người khác được lên bảng rồi sao?” Bán Trường Miên vô cùng hoài nghi lời nói của Hổ Nữu.

“Ha ha, em không cần để ý những chi tiết này, dẫu sao đội chúng ta chính là rất mạnh.” Hổ Nữu trả lời Bán Trường Miên cho có lệ. Cho dù Hổ Nữu là người thích làm ầm ĩ nhưng cũng không dám đắc tội với con người khác cùng tồn tại trong người Bán Trường Miên kia.

Hổ Nữu thấy Tiêu Phàm sau khi xem xong thiệp mời thì không biết đang suy tư cái gì, rất không khách khí xen vào: “Phàm muội muội, quà tặng thần bí mà anh dành được trong lần so tài lần này là cái gì thế?”’

Tiêu Phàm thấy Hổ Nữu đang nhìn mình bằng cặp mắt sáng lấp lánh, biết trong đầu cái người này đang toan tính cái gì: “Đều không phải thứ mà cô muốn, một khối [Lệnh Bài Công Hội] và một thời trang kỷ niệm.

[Lệnh Bài Công Hội], Hổ Nữu thực sự không dám hứng thú. Về phần thời trang kỷ niệm, nếu như Tiêu Phàm được tặng bộ thời trang kỷ niệm vô cùng xinh đẹp thì Hổ Nữu cô cũng có thể cân nhắc, bất đắc dĩ có thể chấp nhận lấy nó.

“Thời trang kỷ niệm có gì thú vị không?” Hổ Nữu tò mò hỏi Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm biết Hổ Nữu lại muốn nhân cơ hội này hốt đồ của mình, tuy nhiên thời trang gì gì đấy hắn cũng không quan tâm lắm, hơn nữa sau khi Tiêu Phàm trộm [Áo Ngực Nữ Thần Victoria] của Ngọc Sinh Yên, Tiêu Phàm cả người đều có chút không dám động vào thời trang.

[Tên: Tinh Quang Lấp Lánh]

[Loại hình: Thời trang]

[Bền bỉ: 100%]

[Điều kiện để trang bị: Không]

[Ghi chú: Kỷ niệm thời trang của giải thi đấu PK biểu diễn Tân Sinh]

“Cái này là cái gì thế?” Nhìn phần giới thiệu thuộc tính không rõ ràng kia, Hổ Nữu hơi nghi ngờ nhìn Tiêu Phàm.

“Đây là linh kiện đặc biệt của một bộ thời trang, sau kho mang lên sẽ trở nên long lanh, giống thế này này.”

Sau đó Tiêu Phàm trực tiếp trang bị [Tinh Quang Lấp Lánh], một luồng ánh sáng giống như ánh sáng của những vì sao bao trùm toàn thân Tiêu Phàm, giống như Tiêu Phàm đã miêu tả, khiến cho vẻ ngoài cả người Tiêu Phàm đều sáng lấp lánh. Lúc này Tiêu Phàm đứng giữa đám người liền vô cùng nổi bật chói mắt, trông bựa vô cùng.

Hổ Nữu nhìn dáng vẻ cả người sáng lên của Tiêu Phàm, sắc mặt cứng đơ, miệng trực tiếp phun ra ba chữ: “Thật buồn nôn!”

“Bà mẹ nó, sao cô lại nói tôi như vậy? Tôi cũng chỉ là muốn giúp cô hiểu rõ trang bị thời trang này mà thôi.” Nghe thấy Hổ Nữu nói, mặt Tiêu Phàm đỏ lên, cấp tốc gỡ bỏ trang bị [Tinh Quang Lấp Lánh] trên người.

“Vậy bây giờ chúng ta làm gì?”

Hổ Nữu hỏi một vấn đề rất quan trọng. Từ sau khi rời khỏi trận doanh Ác Ma, một chuỗi nhiệm vụ của Tiêu Phàm liền không còn. Mà muốn tăng cấp trong game, con đường nhanh nhất chỉ có làm nhiệm vụ.

Mà chuỗi nhiệm vụ cơ sở đều có hai yêu tố. Một là người chơi, hai chính là NPC trong trò chơi.

NPC nhiệm vụ trước đó của Tiêu Phàm gọi là Lilith, đó là một phụ nữ điên tông trận doanh Ác Ma. Sau khi Tiêu Phàm rời khỏi trận doanh Ác Ma thì không muốn quay lại, vì thế chuỗi nhiệm vụ đó của Tiêu Phàm lúc này cũng không còn nữa. Để tìm được nhiệm vụ mới ngoài Lilith ra, đám người Tiêu Phàm chỉ có thể đi tìm các NPC trong các trận doanh khác, cầu nguyện bọn họ coi trọng mình, rủ lòng từ bi ủy thác chút nhiệm vụ cho họ làm.

“Mọi người cứ chơi trong thành Antequera trước, xem có NPC nào tuyên bố nhiệm vụ không. Hoắc là đánh một ít tiểu quái thú trong trận doanh Nhân Loại để luyện cấp một chút cũng được.”

“Vậy còn anh?” Hổ Nữu rất nhạy bén phát hiện trong câu nói của Tiêu Phàm có hàm ý vứt bỏ bọn họ.

Tiêu Phàm nghe Hổ Nữu hỏi mình định làm gì, vẻ mặt cứng lại, nghiêm túc nói: “Tôi... có chuyện quan trọng cần làm, tôi muốn tìm đồng đội mới gia nhập vào với chúng ta!”

Quân số của đội ngũ người chơi nhỏ chỉ cần 5 người là đủ. Mặc dù Tiêu Phàm, Hổ Nữu, Xà Cơ, Bán Trường Miên cùng Miên Miên đã đủ 5 người, nhưng vị trí của Miên Miên trong đội ngũ bị hệ thống liệt kê vào vị trí vị thành niên cần được giám hộ, cũng không tính là thành viên chính thức. Vì thế trong đội ngũ của Tiêu Phàm còn một vị trí trống.

Sau khi Bán Trường Miên cùng Miên Miên gia nhập đội ngũ, Tiêu Phàm đã sớm dự định sau khi đạt cấp 30 mới đi tìm người cho vị trí thứ 5 cuối cùng. Bởi tìm đồng bọn trong trận doanh Ác Ma thực sự là khảo nghiệm tâm lý năng lực chịu đựng của Tiêu Phàm. Nếu như trong đội ngũ của mình không có lấy một người bình thường để giao lưu cùng hắn, Tiêu Phàm sợ một ngày nào đó nội tâm của hắn sẽ thực sự sụp đổ. Vì thế việc cấp bách lúc này mà Tiêu Phàm muốn làm chính là tìm một người chơi bình thường ở nơi này đến làm đồng đội của hắn, giới tính tốt nhất là nam. Như vậy lúc mà Hổ Nữu nổi bão còn có anh em giúp cùng mình đối phó.

0.13660 sec| 2430.609 kb