Lí do Tiêu Phàm chọn phó bản Bàn Thạch Trấn của trận doanh Nhân Loại làm địa điểm thử thách, là bởi vì Tiêu Phàm vừa mới đến trận doanh Nhân Loại nên chưa quen cuộc sống nơi đây, thời gian gấp nên cũng chả nghĩ ra được chỗ nào để thử thách Tuyết Dạ, đúng lúc gần đây tên biến thái Tiểu Sửu Hoàng có làm ra chuyện lớn trong Bàn Thạch Trấn, thế là Tiêu Phàm mới biết ở đây có một địa danh như thế. Thế nên, Tiêu Phàm liền buột miệng nói muốn đi đánh phó bản Bàn Thạch Trấn.

Mà vì sao Tiêu Phàm lại chọn phó bản Bàn Thạch Trấn độ khó cấp Luyện Ngục, thật ra lý do rất đơn giản. Thứ nhất, Tiêu Phàm không sợ phó bản hàng ngày cấp Luyện Ngục, dù sao trong trận doanh Ác Ma, lúc hắn mới cấp 16 đã đánh phó bản Thung Lũng Rắn Cát đến cấp Luyện Ngục. Tuy là khi đó có dùng đến đạo cụ truyền thuyết 【 Hắc Long Tiên Tửu 】, nhưng bây giờ mình cũng lên cấp 30 rồi, lại còn học được nhiều kỹ năng như vậy, chẳng lẽ lại sợ đánh không được một cái phó bản hàng ngày cấp Luyện Ngục à.

Với cả, quan trọng nhất chính là mấy chữ cấp Luyện Ngục này rất có lực uy hiếp, đúng lúc có thể phô ra ít oai phong của một người đội trưởng với người đẹp trước mặt này.

Nếu sau này người đẹp Tuyết Dạ thật sự muốn gia nhập đội ngũ của mình, thì ấn tượng đầu tiên của mình trong lòng cô nàng rất là quan trọng, nếu không lại có thêm một đồng đội không biết trên biết dưới như Hổ Nữu nữa thì Tiêu Phàm thật sự đau đầu đến chết mất.

Sau khi Tiêu Phàm ra vẻ nói xong mục đích, trong lòng hắn âm thầm đắc ý, nhóc con, sợ rồi sao, phó bản hàng ngày cấp Luyện Ngục, độ khó mà đến người chơi cấp 30 bình thường cũng không dám khiêu chiến đó!

Nhưng mà phản ứng của Tuyết Dạ lại làm cho Tiêu Phàm rất thất vọng...

Sau khi nghe Tiêu Phàm nói vậy, vẻ mặt Tuyết Dạ không hề có chút nào gọi là bối rồi, sợ hãi, ngược lại cô chỉ trưng ra bộ mặt bình thản, đáp: "Hóa ra địa điểm thử thách là Bàn Thạch Trấn à, vậy chúng ta chạy đến đó nhanh lên chút đi!"

Nói xong, Tuyết Dạ đi nhanh hơn về phía truyền tống trận.

Mặt Tiêu Phàm đần ra, nghiêm túc suy nghĩ, kiểu phản ứng như của Tuyết Dạ chỉ có thể có hai khả năng, một là cô ấy rất mạnh, vốn không thèm để phó bản Bàn Thạch Trấn cấp Luyện Ngục vào mắt, và còn có một khả năng nữa, đó là cô nàng mít đặc, mít đặc đến độ không biết sợ hãi.

Trong lòng Tiêu Phàm cảm thấy Tuyết Dạ rất có thể là cái sau, bởi vì một người chơi có thể khắc vàng trong trò chơi của mình vào trang bị 【 Giáp Bạc Vinh Diệu của Thánh Đường 】làm cho người khác không thể nào cảm thấy kỹ thuật chơi game của người này là lợi hại được. Nói cho cùng, cũng chả có người chơi nào có kỹ thuật mà lại nghiêm túc đi khắc vàng trong game cả, cho nên Tiêu Phàm thật sự khà là lo lắng cho trình độ chơi game của Tuyết Dạ, và cả hi vọng cô nàng đừng bao giờ thuộc giống loài tiểu bạch thuần thiên nhiên hiếm có trong game giống như Xà Cơ. Vì sao lại lạc đề sang cô gái nhỏ Xà Cơ nhỏ này, đó là do Tiêu Phàm đoán vẻ mặt của Xà Cơ khi nghe đến mấy chữ phó bản độ khó cấp Luyện Ngục có lẽ cũng chả khác Tuyết Dạ hiện giờ là bao.

Bất quá nói đi cũng phải nói lại, tác phong làm việc của em gái Tuyết Dạ này cũng lớn gan ghê, còn dám dắt tay mình luôn cơ? Đừng có mà nhìn mã ngoài anh phóng đãng mà manh động nha, thật ra nội tâm anh là một thằng con trai truyền thống đó, em gái cứ buông thả như thế anh chịu không nổi đâu, Tiêu Phàm cợt nhả thầm nghĩ.

Tiêu Phàm đứng phía sau Tuyết Dạ, nhìn bóng lưng xinh đẹp của cô nàng, ngửi thấy mùi tóc phảng phất trong gió, gương mặt của tên thay lòng đổi dạ này lại chịu không được mà nóng ran lên.

Chẳng bao lâu, Tiêu Phàm đã bị Tuyết Dạ nắm tay lôi đến truyền tống trận.

Tiêu Phàm còn chưa kịp phản ứng thì Tuyết Dạ đã nhanh chóng thanh toán lệ phí cần thiết cho truyền tống trận giúp Tiêu Phàm, làm cho Tiêu Phàm hơi xấu hổ, một lần nữa cảm nhận sâu sắc sự hào phóng của người chơi khắc kim.

"Sao bọn họ cứ chỉ trỏ tụi mình vậy nhỉ?" Tuyết Dạ hơi thắc mắc hỏi Tiêu Phàm, rõ ràng là không hài lòng với sự chỉ trỏ của những người xung quanh đối với hai người.

Đúng là một câu hỏi ngu xuẩn, câu trả lời đơn giản thôi mà, đó bởi vì anh đây chính là "Ô Yêu Vương" Mệnh Phàm tiếng tăm lẫy lừng, không phải ngay cả điều này mà cô nàng cũng không biết đó chớ?

Chỉ có điều, khi thấy vẻ mặt lúc này của Tuyết Dạ, Tiêu Phàm cảm thấy thật sự rất có khả năng này, thế là Tiêu Phàm thử thăm dò: "Em biết anh là ai không?"

"Mệnh Phàm chứ ai?" Tuyết Dạ chả hiểu sao Tiêu Phàm lại chợt hỏi như thế nhưng vì lễ phép, cậu vẫn trả lời Tiêu Phàm.

"Anh không phải nói cái này, ặc, em biết danh hiệu của anh không?"

"Danh hiệu của anh? Ai biết." Tuyết Dạ cảm thấy rất kì cục, mình chỉ mới vừa quen Tiêu Phàm mà thôi, lại chả phải là quen thân nữa, sao mình có thể biết danh hiệu của hắn ta chứ.

Tiêu Phàm bỗng nhiên tỉnh ngộ, té ra là như thế, thảo nào con bé này mới dám trả lời với mình như thế, hóa ra cô nàng thật sự không biết cái oai danh "Ô Yêu Vương" của mình.

Nói chứ chẳng trách, bây giờ sao còn có người chơi nữ đến ứng tuyển chứ?

Nhưng mà thật sự là quá tốt luôn, giờ mà cũng còn có kiểu người chơi nữ không xách dép hóng chuyện ngoài cửa sổ như này, một người chơi nữ thuần thiên nhiên hoàn toàn không bị mê hoặc bởi mấy lời đồn đại vô căn cứ về "Ô Yêu Vương" Mệnh Phàm. Con người này thật hiếm có. Trong khi đó, Tiêu Phàm càng chắc chắn hơn một suy nghĩ khác trong nội tâm mình, đó chính là, con bé này chắc chắn cũng là giống loài tiểu bạch hệt như Xà Cơ. Nếu không phải sao lại có thể không biết gì như thế, thế là cái nhãn "Tuyết Dạ chính là tiểu bạch trong game" cứ như vậy bị Tiêu Phàm gán vào trong đầu.

Nhưng Tuyết Dạ không biết gì như thế lại tốt, nếu không phải cô nàng không biết gì thì hôm nay mình đã thật sự không thể chiêu được đồng đội rồi.

"Chắc là mấy người không có chuyện gì làm thôi chứ gì, trước đây anh có đi tham gia Giải đấu PK biểu diễn 'Tân Sinh' rồi tiện cầm luôn giải quán quân ấy mà, có thể bọn họ thấy anh ngang qua nên chỉ trỏ chút mà thôi." Tiêu Phàm linh hoạt che giấu vài tin tức không tốt đẹp gì của mình, mở miệng giải thích cho Tuyết Dạ.

"Ồ, thì ra là thế nhờ, anh lợi hại ghê nha." Tuyết Dạ đáp lời một cách bình thản, giống như chả có bất kỳ cảm xúc gì với mấy chữ Giải đấu PK biểu diễn "Tân Sinh" vậy, phản ứng như vậy càng chắc chắn suy nghĩ trong nội tâm Tiêu Phàm.

"Anh có thể tìm hiểu chút không, em bình thường hay làm gì trong game vậy?" Tiêu Phàm thật sự rất tò mò với thế giới của giống loài tiểu bạch này.

"Em hay trong game dạo phố, dạo phòng đấu giá, đi dạo khu thương thành, rồi mua mấy bộ trang phục có kiểu dáng đẹp đẹp, như bộ【 Giáp Bạc Vinh Diệu của Thánh Đường 】trên người em đây này, là do em thấy đẹp nên mới mua lại của người khác đó." Tuyết Dạ miễn cưỡng trả lời câu hỏi của Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm nghĩ thầm, chuẩn mn luôn, con bé Tuyết Dạ gia đúng là tiểu Bạch trong game méo sai tí ti nào luôn, một người chơi nữ vào game lại chả chơi cho đàng hoàng mà chỉ chăm bẵm vào quần áo đẹp thì có cái quái gì là kỹ thuật để nói.

Tiêu Phàm hoàn toàn không chú ý đến Tuyết Dạ nói "mua lại của người khác" chứ không phải là "mua của đạo sư chức nghiệp Kỵ sĩ".

Bất quá con gái thì thích theo đuổi nhu cầu làm đẹp mà, như thế thì cũng bình thường thôi, bình thường là được rồi, bình thường là tốt, Trong lòng Tiêu Phàm một lần nữa càng thêm dám chắc với hai chữ "bình thường" này.

Dù vậy, trong lòng Tiêu Phàm vẫn cảm thấy hơi lạc lỏng nhưng tạm thời vẫn trong giai đoạn hiếm hoi ứng cử viên, nên dù Tuyết Dạ là tiểu Bạch trong game cũng chẳng sao cả, chỉ cần cô nàng là người bình thường là được rồi, với cả, không phải Xà Cơ cũng là tiểu bạch trong game mà bây giờ vẫn tốt đó sao.

Cứ như vậy, những tâm tư hoài nghi của Tiêu Phàm cùng với niềm mong ngóng có được bộ thời gian xinh đẹp của Tuyết Dạ hóa thành vùng ánh sáng rực, biến mất trong truyền thống trận của Antequera...

0.15094 sec| 2431.602 kb