“Số kiếp đào hoa của tiểu sư đệ sẽ gây ảnh hưởng đến những chuyện cá nhân hắn làm ra hả?”

Độc Cô Thần mặc dù không thông thạo chuyện xem quẻ, nhưng cùng chưa từng nghe nói đến người có số đào hoa sẽ trở nên vô sỉ hạ lưu như vậy, cho nên cực kì nghi ngờ đối với những điều mà lão ăn mày đã nói.

“Hoa đào của tiểu sư đệ của ngươi không phải là hoa đào bình thường, mà là hoa đào cực kì cực kì lớn, làm ảnh hưởng đến việc ý thức của nó không được tỉnh táo, không lẽ con chó rằng nó vô duyên vô cớ mà sử dụng chiêu [Bá Vương Phục Hổ] để cưỡi lên người kẻ khác đó chứ, chuyện này đều do duyên số của tiểu sư đệ của con tạo ra thôi, nhân phẩm của tiểu sư đệ của con, con có thể yên tâm được.”

Độc Cô Thần nhìn thấy lão ăn mày trước mặt mình nói đến mức tình cảm dạt dào, trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể phân biệt thật giả, mà lão ăn mày lại là trưởng bối của mình, chỉ có thể luôn miệng vậng dạ.

Bỏ đi, chính mình dù sao cũng đã coi như làm hết trách nhiệm của đệ tử phái Thục Sơn, nhắc nhở trước cho sư thúc rồi.

Nếu như đến lúc tiểu sư đệ thật sự ỷ vào tuyệt học của Thục Sơn làm ra chuyện bậy bạ gì, chính mình lại ra tay trừng trị hắn là được.

Sau đó Độc Cô Thần không tiếp tục dây dưa với hai người cùng một phẩm hạnh là Tiêu Phàm và lão ăn mày nữa.

“Sư điệt biết rồi, tiểu sư đệ đã có sư thúc quản lí, sư điệt cũng không nhúng tay vào nữa. Có điều sư điệt còn muốn nhờ một việc, mong sư thúc có gieo cho con một quẻ, để con có thể giải thích rõ ràng cho sư phụ của con.”

Còn chuyện được nói đến đó chính là chuyện mà cấp trên phái Độc Cô Thần tiến vào “Tân sinh” lần này.

Mục tiêu không rõ, ý nghĩa cũng không rõ, nhưng đối với Long Tổ lại cực kì quan trọng. Trong tình thế mọi chuyện đều không rõ ràng. Độc Cô Thần lại dẫn theo cấp dưới của mình xâm nhập vào game 3D online “Tân Sinh” điều tra mọi chuyện, nhưng khi cảm thấy mình sáp tiếp cận được mục tiêu, thì lại hết lần này đến lần khác không thu hoạch được gì, Độc Cô Thần vô cũng đau đầu, cũng vì thế cho nên bây giờ hắn hi vọng vị sư thúc này sẽ vì mình mà gieo một quẻ, để mình có phương hướng mà làm việc, không mê man giống như bây giờ.

Lão ăn mày sau khi nghe Độc Cô Thần nói mình gặp phải phiền phức khi đi làm nhiệm vụ.

Lão lấy Iphone 9S yêu quý của lão từ trong lồng ngực bẩn thỉu ra, dùng tư thế pose dáng cực kì khoe khoang rồi đưa điện thoại ngang tầm mắt để dủng con ngươi mở khóa, làm cho Độc Cô Thần giống như vừa mới tỉnh mộng, sững sờ nhìn thẳng: “Sư thúc, người làm gì vậy?”

“Không phải con muốn ta gieo giúp con một quẻ hay sao, không sử dụng ứng dụng trên điện thoại di động, ta giúp con bằng cách nào.”

Thời điểm lão ăn mày nói chuyện thì cực kì ra vẻ, sau khi Độc Cô Thần nghe lão ăn mày nói xong, lại nhìn thấy dáng vẻ của sư thúc mình, mí mắt giật giật, trong lòng bắt đầu nghi ngờ có phải mình đã nhờ nhầm người hay không, bởi vì bộ dạng bây giờ của vị sư thúc này quả thật rất không đáng tin.

Còn chưa chờ Độc Cô Thần thích ứng với phương thức bốc quẻ hết sức sành điệu của lão ăn mày, lão ăn mày đã hô to một tiếng: “Ta tính ra rồi!”

Độc Cô Thần nghe thấy sư thúc của mình nói như vậy, lập tức trưng ra vẻ mặt chờ mong nhìn về phía lão ăn mày, trong ánh mắt tràn đầy sự hi vọng.

“Thứ các người muốn tìm đã không còn nữa, vì vậy các người cũng đừng đi tìm nữa.”

“Hả?” Độc Cô Thần kinh ngạc phát ra một tiếng, vẻ mặt ngơ ngác, vội vã hỏi lại: “Sư thúc, đây có ý là gì?”

“Chính là thế này, đừng tốn sức đi tìm nữa, các người không phải là người hữu duyên, thứ kia các người sẽ không tìm được đâu.”

Độc Cô Thần sau khi nghe lão ăn mày giải thích xong, trong lòng suy nghĩ lại ý tứ trong lời nói của lão.

Đồ vật bác sĩ Mã lưu lại đã không còn? Sư thúc còn nói bọn họ không phải là người hữu duyên, cho nên có thể nói là đồ vật kia đã bị người khác lấy mất? Khu vực liên thông trong game vừa mở ra bọn họ đã nhanh chóng chạy đến chỗ cần đến, nhưng mà vẫn bị người khác nhanh chân đến trước, điều này có nghĩa là một người chơi bên trong Ác ma trận doanh đã lấy được thứ đồ đó. Nghe nói tất cả người chơi trong Ác ma trận doanh đều là những kẻ tâm địa xấu xa, nếu vật này thực sự bị mấy người đó lấy đi, thật sự khiến người ta cực kì lo lắng.

Đúng rồi, vị tiểu sư đệ này của mình hình như cũng là người chơi trong Ác ma trận doanh, chẳng lẽ cũng là do ảnh hưởng của số kiếp đào hoa hay sao?

Trước mắt cứ mặc kệ chuyện của tiểu sư đệ vậy, chuyện quan trọng nhất bây giờ chính là hoàn thành nhiệm vụ.

Độc Cô Thần càng nghĩ càng thấy mọi chuyện nghiêm trọng, vẻ mặt biến đổi liên tục: “Sư thúc, người có thrr tính toán giúp con “nó” bây giờ đã rơi vào tay của người phương nào hay không?”

“Con tưởng sư thúc không cái gì không biết, không cái gì không làm được đúng không, ta chỉ biết xem bói, bây giờ nagy cả đặc điểm của “nó” con cũng không biết, còn muốn ta tìm giúp con, trước đó biết được có thể “nó” đã bị người khác lấy được là rất tốt rồi, con còn muốn biết bây giờ “nó” rơi vào tay người phương nào, thực sự là người ta rất khó chịu.”

Độc Cô Thần nghe lão ăn mày nói xong cũng cảm thấy chính mình thật sự không biết chút gì về đồ vật muốn tìm, coi như nếu bây giờ có người chơi để “nó” trước mặt mình thì nhất định hắn cũng không thể nhận ra, chứ đừng nói đến việc nhờ sư thúc tìm giúp mình.

Nghĩ đến tình chất nghiêm trọng khi bác sĩ Mã đề cập đến “nó”, trong lòng Độc Cô Thần càng thêm hoảng loạn, không biết bây giờ nên làm cái gì cho phải.

Lão ăn mày nìn thấy dáng vẻ của hắn như vậy, cũng nói mấy câu an ủi: “Con cũng không cần lo lắng như vậy, thứ này tuy không có duyên với các người, nhưng ta đã tính toán qua, “nó” sẽ không mang đến bất kì nguy hiểm gì cho mọi người cả, ngược lại chỉ là gió to mưa nhỏ, tất cả đều bình an.”

Nghe thấy lão ăn mày nói như vậy, Độc Cô Thần tạm thời bình tĩnh lại: “Sư thúc, xin nhận lời chúc tốt lành của người.”

“Nếu như không có việc gì khác, sư điệt xin phép được đi trước.”

Chuyện của tiểu sư đệ đã biết rõ, mà nhiệm vụ mình chấp hành trong game hình như đã gặp phải rắc rối lớn, Độc Cô Thần bây giờ tuy đã bình tĩnh lại, thế nhưng trong lòng vẫn vội vàng muốn trở về điều chỉnh lại kế hoạch thực hiện nhiệm vụ trong trò chơi này của mình nên sử lí như thế nào, hoặc là nên giải thích chuyện này ra sao với cấp trên.

“Chờ đã, không lẽ con định đi như vậy sao?”

“Hả, sư thúc còn điều gì muốn phân phó?” Lúc Độc Cô Thần nghe lão ăn mày nói như vậy, nhất thời sững sờ, hắn không nghĩ đến chuyện vị sư thúc này còn có chuyện gì muốn nói với mình.

“Vũ Vân không dạy con phải hiếu kính trưởng bối sao?” Lão ăn mày nhì thấy vẻ mặt không hiểu chuyện gì của Độc Cô Thần thì cảm thấy rất không vui.

Nhìn thấy phản ứng của lão ăn mày như vậy, trong lòng Độc Cô Thần càng thêm mù mịt, hắn không biết mình đã phạm sai lầm ở chỗ nào.

“Haiz, cái tên ngu ngốc này, tiền lẻ hiểu chưa?” Lão ăn mày chà sát hai ngón tay vào nhau.

“A, trên người con không có tiền lẻ.” Độc Cô Thần không ngờ lão ăn mày lại chú ý đến việc tầm thường như vậy.

“Ai cần tiền lẻ của con, đưa điện thoại di động cho ta.”

Độc Cô Thần chỉ có thể làm theo, lão ăn mày cầm điện thoại di động của Độc Cô Thần thuần thục bấm vài cái, sau đó trả lại cho hắn.

“Lì xì trong Wechat, biết không?” Sau khi nói xong cũng không đợi Độc Cô Thần phản ứng, lão ăn mày quay người lại biến mất ở tại chỗ ngay lập tức…

Độc Cô Thần nhận lại điện thoại của mình, nhìn thấy số dư của mình chỉ còn lại con số 0 tròn trĩnh, bất luận tốt chất tâm lí của hắn có tốt đến mức độ nào, lúc này đây cũng không nhịn được nổi gân xanh.

Lúc này hắn nhớ tới nhắc nhở của sư phụ với mình, cũng nhớ đến lần đầu tiên hắn nhìn thấy sư thúc của mình, cũng biết được nguyên do hai người là sư phụ và sư thúc cãi vã…

..

“Lý Tiêu Sái, ngươi tránh xa ta ra, đừng có mà cả ngày xài hết tiền rồi lại chạy về Thục Sơn tìm ta đòi!”

“Vũ Vân sư huynh đừng như vậy mà, chuyện gì cũng từ từ nói, nói thế nào đi nữa chúng ta cũng là huynh đệ đồng môn, hơn nữa bây giờ anh còn là chưởng môn của Thục Sơn, tiền nhiều nhất, đừng dễ nổi giận như vậy, cho sư đệ một ít cũng không chết mà.”

“Thực là khiến ta tức chết mà, Thục Sơn của chúng ta tại sao lại có người khốn nạn giống như ngươi vậy! Cút đi! Đi càng xa càng tốt, đừng bao giờ để ta nhìn thấy ngươi nữa!”

“Sư huynh, tại sao anh lại tuyệt tình như vậy chứ, hu h u…”

“Thả ống quần ta ra, ngươi có kéo rách cũng vô dụng thôi!”

“Ôi! Phi Long Tham Vân Thủ! Ví tiền của ta! Lý Tiêu Sái, ngươi là đồ tiện nhân, ngươi lăn về đây cho ta! Lần sau ta mà gặp lại ngươi ta sẽ dùng kiếm chém ngươi!”

0.13562 sec| 2431.641 kb