Đêm đó, video trận chung kết không ngừng chiếu đi chiếu lại trước mặt Tiêu Phàm, Tịch Dương trong video không biết đã bị trường kiếm của Tiêu Phàm miểu sát (1) bao nhiêu lần, Tiêu Phàm vẫn lặng yên ngồi đó, không biết nghĩ đến cái gì.
Cuối cùng Tiêu Phàm vươn tay phải của hắn ra, đưa con chuột đến vị trí dấu “X” góc trên bên phải, tắt video đi, sau đó thu tay về vuốt vuốt mặt, bởi vì bất động trong thời gian dài, Tiêu Phàm ngay cả khuôn mặt cũng cảm thấy hơi cứng đờ.
Kinh hãi, sợ sệt, hỗn loạn, chết lặng…
Trước đó Tiêu Phàm ngồi trước máy tính cũng không làm gì, chỉ dùng một đêm để trong lòng trải qua hết một quá trình này.
Hắn thắng trận chung kết, hắn nhìn “hắn” tùy tiện xử đẹp Tịch Dương trong video trận chung kết, rõ ràng là động tác của hắn, hắn lại cảm thấy xa lạ như vậy, sự xa lạ này khiến hắn sợ hãi hơn bao giờ hết, thật giống như chợt phát hiện bản thân có thêm một nhân cách, làm cho hắn khó mà bình tĩnh nổi.
Cho nên Tiêu Phàm liền như lời nói của lão ăn mày, bỏ ra rất nhiều thời gian đến dọa chính mình, mỗi một lần phát video, Tiêu Phàm lại chấn kinh một lần, quá trình này sau đó không ngừng lặp lại, Tiêu Phàm rốt cuộc quen dần, chết lặng, cũng mệt mỏi.
Tiêu Phàm đi đến bên cạnh giường hắn, duỗi thẳng người, tùy ý nằm xuống.
Tiêu Phàm đối với chuyện xa lạ này hoàn toàn không nghĩ ra, nhưng Tiêu Phàm hiện tại thật ra cũng đã nghĩ thông suốt.
Câu nói này vừa mâu thuẫn lại vừa khó đọc, giống như nội tâm hỗn loạn của Tiêu Phàm lúc này.
Vì sao nói Tiêu Phàm nghĩ thông suốt, bởi vì không nghĩ ra thì không thèm nghĩ nữa, đây chính là biện pháp nghĩ thông suốt của Tiêu Phàm.
Đối với việc xử lý “hắn” như thế nào, Tiêu Phàm quyết định chú ý lượng cồn mà hắn tiêu thụ, lúc đầu óc tỉnh táo cũng chính là phong ấn “hắn” lại, chỉ cần hắn không say rượu mà đánh mất lý trí, “hắn” tuyệt đối không xuất hiện được.
Nghĩ thông suốt, thần kinh vẫn luôn căng thẳng của Tiêu Phàm giờ phút này cũng được thả lỏng.
Lòng tĩnh lại, Tiêu Phàm bắt đầu phát giác sự biến đổi của bản thân.
Đây là có chuyện gì? Vì sao cảm giác giác quan của hắn lại bỗng nhiên trở nên nhạy bén như vậy, sau khi Tiêu Phàm dời đi sự chú ý từ “hắn” trong trận chung kết, mới phát hiện hắn cũng đã khác so với trước đây.
Cảm giác này thật giống như một người thành phố vẫn sống trong không khí ô nhiễm đột nhiên đi tới nơi dã ngoại không khí trong lành, hít thở hương thơm tự nhiên, cả người đều rực rỡ hẳn lên, từng bộ phận trên thân thể tựa hồ cũng được khai khiếu.
Ừ, khai khiếu? Tiêu Phàm nghĩ đến đây, dừng lại, bởi vì hai chữ “khai khiếu” này khiến Tiêu Phàm nghĩ đến từ khí khiếu, bởi vì hắn cảm thấy hắn dường như cảm nhận được khí!
Nghĩ đến đây, Tiêu Phàm hưng phấn lên, hít vào một hơi thật sâu, thả lỏng toàn thân, bắt đầu thử nghiệm phương pháp hít thở luyện khí lúc hắn rãnh rỗi.
Sau khi lòng không tạp niệm, Tiêu Phàm cảm nhận được trong cơ thể hắn có nhiều thêm một cỗ khí mạch mạnh mẽ hữu lực, đây chính là chân khí nội lực mà hắn tha thiết ao ước từ lúc tu luyện tuyệt học Thục Sơn.
Cảm thấy khí cảm trong cơ thể mình, Tiêu Phàm hơi không thể đợi được nữa mà muốn thử tuyệt học Thục Sơn một chút.
Đầu tiên Tiêu Phàm muốn nếm thử chiêu bài phái Thục Sơn, Ngự Kiếm Thuật.
Ngự Kiếm Thuật, hiện tại trong cơ thể Tiêu Phàm đã tồn tại chân khí nội lực, trên lý thuyết hẳn có thể thao túng bảo kiếm bay lên và giết địch thông qua nội lực, cho nên Tiêu Phàm dồn sự chú ý của mình lên cây chày cán bột quen thuộc kia…
Cái loại đồ vật không ra hồn như chày cán bột này xuất hiện giữa lúc Tiêu Phàm thử nghiệm tuyệt học Thục Sơn, có vẻ vô cùng buồn cười nhưng mà Tiêu Phàm làm việc không câu nệ tiểu tiết, chỉ cần kết quả, chút chuyện vặt này hiển nhiên không khiến Tiêu Phàm để ý, trái lại lúc này Tiêu Phàm nhìn chằm chằm chày cán bột với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, nếu không biết nguyên nhân, có lẽ người khác sẽ hiểu nhầm cây chày cán bột này là bảo vật gia truyền của Tiêu Phàm cũng nên.
Ngược lại cũng không thể nói chày cán bột là bảo vật gia truyền được, bởi vì lúc này Tiêu Phàm nhìn về nó cũng không phải là cảm giác coi trọng mà là một loại cảm giác tín ngưỡng.
Chân thành, sắt đá không rời, sự chăm chú và cố chấp của Tiêu Phàm dường như cảm động cây “thánh vật” trường kỳ sờ bò lăn lộn trên bột trắng này,
dưới sự điều khiển của ý chí của Tiêu Phàm, chày cán bột rung động một cái, Tiêu Phàm liền cảm thấy từ nơi sâu thẳm hắn dường như đã thành lập một tia liên kết với chày cán bột, một khi có mở đầu thì chuyện tiếp theo liền có thể giải quyết dễ dàng…
Đột ngột nhảy lên một cái, chày cán bột vô cùng phản khoa học bay vọt từ trên bàn lên, cùng lúc vọt lên còn có nội tâm bình tĩnh kia của Tiêu Phàm.
“Cạch cạch.”
Rực rỡ lóa mắt không quá nửa giây, cháy cán bột rơi xuống lần nữa, khôi phục bộ dáng bình thường ban đầu của nó nhưng cảm xúc của Tiêu Phàm lúc này đã không có cách nào có thể khôi phục lại như trước.
Thành công! Vừa rồi hắn có thể cách không thao túng sự vật, nói cách khác, hắn thật sự luyện thành Ngự Kiếm Thuật! Chẳng qua hình như dáng vẻ hiện tại hơi thảm, Tiêu Phàm cảm thấy thân thể hắn dường như bị rút sạch sức lực, chỉ có thể bất lực cười, cười đến rất thản nhiên.
Xem ra chính mình muốn tiêu sái xuất khí cưỡi kiếm bay lượn như những nhân vật tiên hiệp kia thì còn cần phải cố gắng thêm nhiều rồi, lúc này chỉ vẻn vẹn là xê dịch cái chày này nửa giây mà đã mệt như chó chết, nếu muốn bay lên, nhất định phải luyện tốt nội lực chân khí trong cơ thể mới được, không được phép tự cao, tự đắc, muốn dùng ngự kiếm phi hành, kết quả nửa đường chân khí cạn kiệt mà trở thành máy bay rơi, đầu đề báo hôm sau sẽ xuất hiện “Một thiếu niên họ Tiêu phí hoài tuổi xuân nhảy lầu tự tử.”, vậy coi như bi kịch rồi.
Chẳng qua bây giờ nội lực chân khí luyện được bên trong cơ thể hắn còn lâu mới có thể cưỡi kiếm bay lượn được.
Mặc dù Tiêu Phàm cũng cảm thấy kỳ vọng của hắn hơi lớn nhưng mà có hy vọng dù sao vẫn tốt hơn không có, không phải sao?
Chơi đùa cái chày khiến Tiêu Phàm hơi mệt lả, thế là Tiêu Phàm dựa theo giáo trình bên trong “Soyes 4” của hắn bắt đầu luyện khí dưỡng thần hồi phục.
Sau khi trong cơ thể có nội lực chân khí, cảm giác tĩnh tọa hít thở cũng không giống trước.
Lúc bình thường tĩnh tọa hít thở đã cảm thấy như đang nhắm mắt dưỡng thần, sau khi tu luyện thì tinh thần thoải mái mà thôi, nhưng bây giờ Tiêu Phàm rõ ràng cảm nhận được một cỗ lực lượng đang từ môi trường xung quanh chậm rãi tiến vào cơ thể mình, tiến hành bổ sung nội lực chân khí mà mình vừa bị tiêu hao lúc trước.
Nói là tu đạo, việc luyện ra chân khí nội lực có phải là bước đầu tiên để phân chia giữa người phàm và người tu đạo hay không? Lúc này trong cơ thể Tiêu Phàm đã có nội lực chân khí, nói rõ hắn đã khác với phàm nhân rồi, biểu hiện rõ ràng nhất chính là cảm giác giác quan của Tiêu Phàm trở nên nhạy bén hơn và có thể quan sát bên trong cơ thể mình.
Giờ phút này Tiêu Phàm nhìn thấy cỗ khí tức mạnh mẽ hữu lực kia theo quá trình hít thở của mình mà dần dần tăng nhiều hơn bên trong cơ thể, mà ngoại trừ nó ra, theo giác quan ngày càng nhạy bén, Tiêu Phàm còn cảm thấy bên trong cơ thể mình có một cỗ địa khí tương đối bình thường, Tiêu Phàm cảm giác được nó cũng có một sức mạnh nhất định nhưng lại không bằng sức mạnh mạnh mẽ cường đại ẩn chứa bên trong chân khí.
Không biết thế nào, trong đầu Tiêu Phàm chợt lóe linh quang, suy xét một hồi nói, chẳng lẽ đây là giá trị thể lực?
Hắn đây là bị làm sao đây, chơi trò chơi nhiều quá, sao lại đem đồ vật trong hiện thực đi định lượng rồi, chẳng qua trong lòng Tiêu Phàm mặc dù nói như vậy nhưng lại vô thức ra lệnh cho cỗ khí mới phát hiện trong cơ thể này…
Cỗ khí này dưới sự thao túng của ý niệm Tiêu Phàm chậm rãi tiêu hao, theo sự tiêu hao của loại khí chẳng biết rõ này, một thứ khác lại xuất hiện bên trong cơ thể Tiêu Phàm.
Rất ngây ngô, rất trắng trẻo thanh khiết, khiến cho người ta cảm thấy rất trang nhã, cũng rất ngạo kiều, Tiêu Phàm phát hiện bên trong cơ thể xuất hiện thứ mới này, khóe miệng khẽ cong lên không dễ phát hiện, trong lòng cảm thấy vô cùng quái dị.
Bởi vì thứ này Tiêu Phàm thật sự quá mức quen thuộc, nó chính là giá trị mị lực…
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo