Vì vậy, Tiêu Phàm dời trọng tâm của việc vào phó bản lần này lên việc thử nghiệm kỹ năng mới, nói: “Được rồi, Tuyết Dạ, chờ một lát gặp phải quái, em đứng bên cạnh quan sát, tự anh lên giải quyết một chút thì tốt rồi.”
Trong câu nói này của Tiêu Phàm cũng không hàm chứa ý gì khác, đơn giản chỉ là hi vọng chốc nữa lúc hắn thử nghiệm kỹ năng không bị Tuyết Dạ ở một bên quấy rầy, nhưng Tuyết Dạ nghe được câu nói lúc này của Tiêu Phàm, trong lòng lại vô cùng lo lắng.
Đội trưởng nói cậu ở một bên quan sát, chẳng lẽ không định khảo hạch trình độ phòng ngự yểm hộ của cậu nữa sao, vậy khảo hạch của cậu là tính qua hay không qua đây chứ, quan trọng nhất chính là sau khi đánh xong phó bản này, anh ta vẫn sẽ tặng món đồ thời trang kỷ niệm đặc biệt kia cho cậu chứ!
“Đội trưởng, vậy còn khảo hạch của em thì sao? Chẳng lẽ kết thúc rồi sao? Vậy em cuối cùng là qua hay không qua vậy ạ?”
Tiêu Phàm lúc đầu định nói để Tuyết Dạ yên tâm, nhưng nhìn thấy vẻ mặt khẩn trương lúc này của Tuyết Dạ, lòng hư vinh của một người đội trưởng như Tiêu Phàm rất thỏa mãn, trong nháy mắt liền thay đổi ý định, dự định lại muốn hưởng thụ thứ “Đãi ngộ Thượng cấp” một chút nữa.
Thế là Tiêu Phàm nghiêm mặt, nói với Tuyết Dạ: “Phó bản này còn chưa đánh xong đâu, khảo hạch của em sao có thể cứ kết thúc như vậy được, anh chỉ là kêu em ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh, quan sát một chút đội trưởng anh đây chiến đấu thế nào, nếu quả thật sau này em thông qua được khảo hạch của anh, làm quen kỹ thuật của đồng đội sớm một chút cũng tốt.”
Tuyết Dạ nghe Tiêu Phàm trả lời, biết khảo hạch của mình vẫn như trước chưa kết thúc, nhưng nhìn vẻ mặt lúc nói chuyện của Tiêu Phàm, thầm nghĩ cái người đội trưởng gọi là Mệnh Phàm này rất không hài lòng với biểu hiện của mình. Sao cũng được, dù sao trước đây lúc đối mặt với lợn rừng, mình rõ ràng đã phá hỏng nhiệm vụ mà đội trưởng giao phó, mà bây giờ anh ta giống như không muốn cho cậu thử nữa, đây có phải ám chỉ là cậu bị loại rồi không, đã không còn cơ hội thông qua khảo hạch nữa rồi, nếu như cậu không thông qua khảo hạch lần này, vậy chẳng phải phải say goodbye với “Ánh sao lấp lánh…”
Tuyết Dạ càng nghĩ trong lòng càng rối loạn, sắc mặt càng thêm không tốt, Tiêu Phàm nhìn bộ dáng Tuyết Dạ sau khi nghe lời hắn nói, tưởng rằng Tuyết Dạ bị bá khí của đội tưởng hắn đây chấn áp, trong lòng lại càng đắc ý, sau đó liền không để ý đến Tuyết Dạ tiểu bạch này nữa, dù sao Tiêu Phàm vẫn còn chuyện đứng đắn muốn làm.
Loại quái vật thứ ba xuất hiện trong phó bản chính là quái vật nhìn giống như con báo “bị ô uế”, không khác lắm so với những con dói hoang kia, chẳng qua càng hung ác, càng nhanh nhẹn hơn so với những con sói hoang kia.
Lần này Tiêu Phàm định dùng con báo này để “thử đao”, cái “đao” này gọi là [Túy Tiên Vọng Nguyệt Bộ].
[Tên kỹ năng: Túy Tiên Vọng Nguyệt Bộ]
[Loại kỹ năng: Chủ động]
[Hiệu quả: Dùng thân pháp cực kỳ quỷ dị nhanh chóng di chuyển trên chiến trường, trong lúc đó gia tăng 20% lực công kích và 15% tốc độ di chuyển, cũng có xác xuất 30% né tránh công kích của kẻ địch, không CD.]
[Tiêu hao kỹ năng: Mỗi giây tiêu hao 1% men say và 5 điểm chân khí.]
[Loại hình kỹ năng: Trạng thái]
[Ghi chú: Một trong những tuyệt kỹ lưu truyền trong nhân gian của Tửu Kiếm Tiên phái Thục Sơn]
Sau khi Tiêu Phàm tu luyện ra chân khí trong cơ thể, ở phòng của mình đã từng thử sử dụng Túy Tiên Vọng Nguyệt Bộ, nhưng mà cũng không cảm thấy rung động gì, cũng không biết là bởi vì nguyên nhân không gian trong phòng quá nhỏ hay là chân khí không đủ nữa.
Lúc này Tiêu Phàm nhìn thấy tiêu hao kỹ năng xuất hiện thứ men say này, thầm nghĩ nguyên nhân trong hiện thực hắn dùng bộ thân pháp này không cảm thấy gì chẳng lẽ là bởi vì hắn không uống rượu?
Tiêu Phàm lấy ra bầu rượu trong túi dự phòng ra, nhìn chằm chằm một lúc lâu, mới xóa đi được bóng ma do “hắn” lưu lại ở trận chung kết giải đấu PK biểu diễn “Tân Sinh” để lại trong lòng.
Tiêu Phàm mở bình rượu ra, đổ chất lỏng cay đắng kia vào miệng, trong lòng tự an ủi bản thân,
chỉ cần không mất ý thức, hắn liền không cần phải sợ…
Rượu trắng vào bụng, Tiêu Phàm thở ra một hơi rượu, cảm nhận khuôn mặt mình nóng lên một chút và đầu óc hơi choáng váng, tự giễu: “Mình vẫn vô dụng như vậy, mới uống một chút rượu liền thành bộ dáng này.”
[Men say: 85%]
Tiêu Phàm nhìn trạng thái của mình một chút, 85% men say là đủ rồi, Túy Tiên Vọng Nguyệt Bộ mỗi giây chỉ tiêu hao 1% men say thôi.
Men say hiện tại đủ cho Tiêu Phàm dùng Túy Tiên Vọng Nguyệt Bộ trong 85 giây, nhưng trên thực tế Tiêu Phàm cũng không có khả năng duy trì lâu như vậy, bởi vì giá trị chân khí max hiện tại của Tiêu Phàm chỉ khiêm tốn ở mức 100.
“Tân Sinh” không hổ là một trò chơi 3D, thuộc tính nhân vật vô cùng sát với thực tế.
Chẳng qua 20 giây Túy Tiên Vọng Nguyệt Bộ cũng đủ cho Tiêu Phàm trải nghiệm một phen rồi, Tiêu Phàm nhìn con báo “bốc khói” trước mặt, trong mắt lóe lên tia sáng khát máu…
…
Chưa tới 20 giây, con báo cũng giống như con sói hoang kia, nằm ngay đơ trên mặt đất.
Chuyện này khiến trong lòng Tiêu Phàm cảm thất hơi kỳ quặc, bởi vì hắn cảm thấy độ khó cấp bậc Luyện Ngục của phó bản Bàn Thạch Trấn của trận doanh Nhân loại thấp hơn rất nhiều so với độ khó cấp bậc Luyện Ngục của phó bản Thung lũng Rắn Cát trận doanh Ác ma, chẳng lẽ phần khác biệt này chỉ bởi vì lúc đánh phó bản Thung lũng Rắn Cát mình chỉ mới cấp 16, hiện tại là cấp 30 thôi sao? Thực lực đẳng cấp nhân vật trong trò chơi này thể hiện rõ ràng như vậy sao?
Tiêu Phàm có chút nghĩ không ra, mặc dù hiện tại hắn còn chưa gặp được Boss của phó bản này nhưng mà hắn luôn cảm thấy quái vật bên trong phó bản Bàn Thạch Trấn cấp bậc Luyện Ngục này quả thật hơi yếu, hoặc có thể nói là quái vật bên trong phó bản Thung lũng Rắn Cát cấp bậc Luyện Ngục quá mạnh, trình độ quái vật bên trong phó bản Bàn Thạch Trấn mới được xem là bình thường.
Đã nghĩ không ra vậy thì không cần nghĩ nữa, Tiêu Phàm chuyển tâm tư của mình lên kỹ năng [Túy Tiên Vọng Nguyệt Bộ], quái vật bên trong phó bản Bàn Thạch Trấn vô cùng phù hợp để Tiêu Phàm thử nghiệm kỹ năng mới, vật lộn một phen với con báo xong, Tiêu Phàm xem như đã hiểu rõ kỹ năng [Túy Tiên Vọng Nguyệt Bộ] này.
Lúc Tiêu Phàm sử dụng [Túy Tiên Vọng Nguyệt Bộ] trải nghiệm được một loại cảm giác rất kỳ diệu, loại cảm giác này hơi giống “thế”.
Thế là cái gì? Nếu như phải dùng ngôn ngữ để diễn tả cái chữ “thế” huyền diệu này, quả là một chuyện vô cùng phiền phức.
Nhưng dùng tình huống lúc Tiêu Phàm dùng Túy Tiên Vọng Nguyệt Bộ đến nói, vậy thì liền tương đối dẽ hiểu.
Lúc Tiêu Phàm đang di chuyển, bởi vì có “thế” thúc đẩy mà Tiêu Phàm di chuyển càng nhanh hơn;
Lúc Tiêu Phàm đang né tránh, bởi vì có “thế” thúc đẩy mà lúc né tránh lại càng thêm thuận lợi;
Lúc Tiêu Phàm công kích, bởi vì có “thế” thúc đẩy mà tốc độ chém của trường kiếm trong tay cũng nhanh chóng hơn.
Tóm lại, “thế” rất giống như một loại sức mạnh vô hình, giúp đỡ Tiêu Phàm tiến hành các loại hành động trong lúc chiến đấu.
Nó không giống với [Điệu Waltz Phong Vũ], cố định người chơi bên trong một cái khung, dựa theo một vài tư thế cố định để hành động, nó giống như từng sợi dây nhỏ dẫn dắt từng bộ phận trên thân thể người chơi hành động, cũng không phải nói lúc này người chơi liền biến thành một con rối, bởi vì phương hướng dùng lực của những sợi dây này lại nhất trí với tâm trí của người chơi, đây là một loại cảm giác rất thoải mái.
Nếu như nói [Điệu Waltz Phong Vũ] là để cho người ta đồ theo chữ viết đẹp, thì [Túy Tiên Vọng Nguyệt Bộ] kia chính là thuận theo tâm ý của người ta mà viết ra những chữ viết ưu mỹ trôi chảy, những chứ viết này không nhất định khiến cho mỗi một vị độc giả đều thưởng thức nhưng lại khiến cho mỗi một vị độc giả cảm nhận được cảm xúc ẩn chứa bên trong, không giống như đồ theo chữ mẫu, mỗi một chữ đều mang hương vị đơn điệu như vậy…
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo