“Oh, tôi cũng đi, việc này sao có thể thiếu bản tiểu thư được!” Hổ Nữu nghe xong lập tức hồi sức, lớn tiếng hét muốn đi tìm đồng đội cùng Tiêu Phàm.

“Cô đi luyện cấp đi thôi, hiện giờ người thấp cấp nhất trong đội chính là cô đấy, đến Miên Miên cấp cũng cao hơn cô. Chờ đồng đội mới đến thấy cấp của cô thấp như vậy, tôi cũng thấy mất mặt.” Tiêu Phàm ghét bỏ nói với Hổ Nữu.

Tiêu Phàm lại dám nói với Hổ Nữu như vậy, chứng mình Tiêu Phàm rất coi trọng người đồng đội sắp được chiêu mộ.

Không sợ chết đối cứng với Hổ Nữu như vậy, cũng chứng minh Tiêu Phàm thật sự liều mạng để dành được quyền lựa chọn đồng đội cuối cùng này. Tiêu Phàm cũng không cho phép Hổ Nữu quẩy rối đến việc lựa chọn người đồng đội cuối cùng, tìm một vài người kỳ quái đến. Bởi đây là hy vọng cuối cùng của Tiêu Phàm, cũng là điều mong chờ cuối cùng trong lòng hắn.

“Anh...anh...” Hổ Nữu nghe Tiêu Phàm dám nói mình như vậy, tức đến nghiến răng nghiến lợi. Cô nhớ lại trước kia Ngọc Sinh Yên cũng lấy cái này ra để cười nhạo mình, xem ra chính mình muốn vượt lên phải tăng cấp lên mới được.

“Được được được, anh cứ chờ đấy, tôi chẳng mấy chốc sẽ vượt qua được anh, đừng tưởng rằng mình là cái gì “Ô Yêu Vương” mà lợi hại, về sau đều sẽ bị chị đây biến thành chó.”

Tiêu Phàm thấy Hổ Nữu mặc dù tức giận, nhưng hàm ý trong lời nói giống như là sẽ ngoan ngoãn đi luyện cấp chứ không lèo nhèo muốn đi chiêu mộ thành viên cùng mình. Đối với việc này, đáy lòng Tiêu Phàm rất vui. Xem ra Hổ Nữu cũng là dạng người vô cùng sĩ diện, như vậy sẽ không ai cản trở việc lựa chọn đồng đội mới của hắn.

“Nhưng anh phải nhơ kỹ, thành viên mới của Vũ Hội Ác Ma của chúng ta nhất định phải có thực lực thất đại tội, quan trọng nhất là làm người phải thú vị, tiêu chuẩn là “interesting” biết chưa?” Hổ Nữu hung tơn trừng mắt với Tiêu Phàm, không đợi Tiêu Phàm đáp lại, kéo Bán Trường Miên cùng Xà Cơ đi, Miên Miên đương nhiên cũng ngoan ngoán bám đuôi theo Bán Trường Miên.

Nhất định phải có thực lực thất đại tội?

Cô cho rằng người chơi có thực lực cao thủ như rau cải trắng bên đường, đưa tay là hái được một bó to à?

Quan trọng nhất là làm người phải thú vị?

Sao cô không đi tấu hài luôn đi?

Tiêu Phàm khịt mũi coi thường cái tiêu chuẩn tìm người mà Hổ Nữu đưa ra. Trong mắt Tiêu Phàm, thực lực của đồng đội mình không quan trọng, tướng mạo cũng không quan trọng, giới tính cũng không quan trọng, quan trọng nhất chính là, tâm lý nhất định phải bình thường!

Vì vậy tiểu chuẩn tìm người mới của Tiêu Phàm rất thấp, chỉ cần là người bình thường là được. Điều kiện hạn chế duy nhất chính là không thể là người chơi của chủng tộc ác ma.

Tiêu Phàm cảm thấy tiêu chuẩn thấp như vậy, chỉ cần hắn bắt đầu chiêu mộ, rất nhanh sẽ có người chơi tìm đến cửa để thử. Hơn nữa hắn cũng là quán quân trong giải thi đấu PK biểu diễn Tân Sinh gần nhất, có đại thần là hắn xuất thủ chiêu mộ đồng đội, chuyện này hẳn sẽ nhanh chóng kết thúc, sẽ không vất vả quá.

Đáng tiếc Tiêu Phàm quên mất một chuyện, đó chính là Tiêu Phàm hắn không chỉ là quán quân trong giải thi đấu PK biểu diễn Tân Sinh, mà còn là “Ô Yêu Vương” mọi người nghe thấy liền sợ mất mật...

Sau khi nhóm Hổ Nữu rời đi, Tiêu Phàm đứng một mình trên ngã tư đường ở Antequera, trong lòng hắn lại chẳng thấy chút vắng lặng nào.

Tiêu Phàm ngắm nhìn khung cảnh phồn vinh ở trận doanh Nhân Loại, trong lòng hắn có chút vui vẻ. Bời vì tâm trạng vui vẻ nên một mình hắn đi trên đường ngược lại lại cảm thấy rất thoải mái.

Bời vì hắn nhìn thấy tất cả đều rất bình thường, bình thường thì tốt, bình thường được mới tốt.

Sau khi Tiêu Phàm rời khỏi trận doanh Ác Ma, hắn nhận ra bản thân mình rất dễ cảm thấy thỏa mãn. Dù sao con đường hắn đi đến đây thật sự không dễ dàng. Nghĩ đến đây, nhất thời trong lòng Tiêu Phàm cảm thấy chua xót.

Không được nghĩ tới những chuyện đau lòng đấy nữa, bây giờ không phải là đang cắn chặt răng lại sao. Việc cấp bách ở thời điểm hiện tại là chiêu mộ thêm đồng đội mới.

Cho dù thế nào thì lần này hắn cũng phải chiêu mộ được một người bình thường gia nhập đội, ngay cả khi phải lừa người khác đi chăng nữa hắn cũng muốn lừa được người vào trong Vũ Hội Ác Ma này. Xin lỗi người anh em, tôi không thể một mình chống đỡ Vũ Hội Ác Ma này.

Vậy nên Tiêu Phàm bắt đầu tìm một nơi có nhiều người qua lại trong thành để rao tin: “Chiêu mộ người chơi, đội hoạt động thời gian dài, năm người còn thiếu một, không giới hạn cấp bậc, không giới hạn giới tính, người chơi không thuộc tộc Ác Ma cũng có thể tham gia!”

Sau khi hô một câu, Tiêu Phàm treo một tấm biển có viết hai chữ “Chiêu mộ” lên rồi yên lặng ngồi chờ người tìm đến.

Hiện giờ “Tân sinh” đã mở ra một khoảng thời gian, cấp độ hiện tại của Tiêu Phàm thuộc nhóm người chơi top đầu server Trung Quốc, mà người chơi bình thường chủ yếu ở khoảng cấp 20. Cho nên số lượng người chơi chưa có đội nhất định vẫn còn khá nhiều, mà hiện tại Tiêu Phàm dùng thân phận quán quân của cuộc thi đấu tỉ thí PK “Tân sinh” để tuyển người, hắn tin rằng chờ lát nước nhất định sẽ có nhiều người tiến đến. Cứ như vậy Tiêu Phàm đứng ở góc của một cửa hàng bên ngã tư đường mơ tưởng về khung cảnh tốt đẹp.

Đúng như dự đoàn, chưa được bao lâu người chơi xung quanh đã bắt đầu hướng về chỗ của Tiêu Phàm tụ lại. Nhưng bọn họ chỉ đứng tụ tập ở đấy, trong nhóm người chơi tụ tập chưa có ai làm theo ước nguyện của Tiêu Phàm cảm không có bất kì ai tiến lên nói chuyện với Tiêu Phàm. Mà ngược lại bọn họ chỉ đứng quanh Tiêu Phàm chỉ trỏ, xì xào với nhau điều già đấy.

Số người chơi tụ tập lại ngày càng nhiều, may rằng chỗ Tiêu Phàm đứng có thể coi là rộng rãi, nếu không sẽ không chứa được số lượng người lớn như vậy.

Thế nhưng nhóm người chơi vô cùng ăn ý với nhau, đứng cách Tiêu Phàm một khoảng xa, giống như giữa Tiêu Phàm với bọn họ đang bị ngăn cách bằng một hàng rào vô hình vậy. Bọn họ lấy Tiêu Phàm làm tâm, cách ta một khoảng đất trống lớn.

Tiêu Phàm nhìn thấy tình huống hiện tại, trong lòng hắn suy nghĩ một phen, hình như có gì đấy không đúng, theo kịch bản không nên như vậy chứ, sao lại không ai tiến lên nhận lời. Ngược lại sao bọn họ vây quanh hắn xì xào chỉ trỏ như đang xem biểu diễn vậy?

Tiêu Phàm vô cùng nghi ngờ cảnh tượng trước mắt hắn, nên hắn quyết định bình tĩnh lại, lắng nghe xem rốt cuộc nhóm quần chúng vây đang bàn tán cái gì.

Sau khi trong người Tiêu Phàm tu luyện ra được chân khí, thính giác của hắn đã trở nên khác với người bình thường. Nếu hắn tính tâm lại, việc nghe lén nội dung bàn tán của nhứng người xung quanh không hề khó. Vì thế sau khi Tiêu Phàm tập trung được một lúc, những lời xì xào xung quanh lọt vào tai hắn không thiếu một chữ…

“Mau nhìn kìa, người bên kia chính là “Lich King” Mệnh Phàm bản thật kìa. Có nhìn thấy không, hình tượng này thật sự hèn mọn, giống y như lúc hắn ở trên sàn đấu.”

“Cậu nói nhỏ thôi. Cậu nói xấu “Lich King” Mệnh Phàm như vậy thì nhất định đừng để cho hắn biết được. Cậu phải biết rằng hắn là kẻ có thể giết được “Tuy Phong Giả” Tịch Dương đấy.”

“Sợ gì chứ, trong thành này cấm dụng võ, hắn có thể trái với quy tắc của hệ thống xử lý tôi trong thành sao!” Tuy người chơi này nói như vậy nhưng nghe ra ngữ khí của hắn ta không được mạnh mẽ như trước nữa.

“Ha ha, cậu vẫn nên cẩn thận chút đi, có lẽ người khác không thể làm được nhưng “Lich King” Mệnh Phàm cũng đâu phải người chơi bình thường. Danh hiệu trước kia của hắn chính là “Beater” nổi tiếng khắp nơi. Cậu có biết vì sao “Beater” lại nổi tiếng như vậy trong mười câu chuyện bát quái giới game online không? Chính là bởi vì hai chứ “làm càn” này. Trong trò chơi, Mệnh Phàm khiến có kẻ khác phải sợ hãi hắn không phải là vì thực lực siêu mạnh của hắn mà là vì hắn có thể xem nhẹ quy tắc của hệ thống, đưa đẩy qua lại với NPC. Cậu có thể làm được mấy trò mập mờ đấy sao? Cậu có thể không màng đến hệ thống phòng ngừa quấy rối để đi trêu trọc người chơi nữ sao? Tôi còn nghe nói chỉ cần người chơi nữ nhìn vào mắt hắn thì tâm hồn sẽ bị hắn khống chế, cam tâm tình nguyện để cho hắn sắp đặt, sẽ không phản kháng điều gì. Sau đó hắn muốn làm gì người chơi nữ kia đều được hết.

0.14969 sec| 2432.945 kb