Tiêu Phàm nhìn thấy một cô gái bị lợn rừng dọa thành cái bộ dạng này, có chút không đành lòng, đánh gãy lời cô muốn nói: “Em có sao không, không có việc gì thì chúng ta liền tiếp tục đi, còn chưa đánh xong phó bản đâu.”
A? Lời anh ta nói là có ý gì? Chẳng lẽ khảo hạch của cậu đánh xong phó bản mới kết thúc, cậu còn có cơ hội để thể hiện sao?!
Phát hiện bản thân còn hy vọng, tâm trạng Tuyết Dạ không còn suy sụp nữa, lập tức đứng lên.
Tiêu Phàm nhìn thấy động tác của Tuyết Dạ, nhóc con này vẫn rất tích cực, ngược lại tinh thần tỉnh táo lại cũng rất nhanh, nếu kỹ thuật tốt một chút thì tốt rồi.
“Đi thôi, chúng ta tiếp tục, Tuyết Dạ, tự chú ý an toàn.” Tiêu Phàm nói xong, tiếp tục đi xuống dọc theo con đường nhỏ.
Anh ta đang nhắc nhở mình, nếu như chết thì khảo hạch liền kết thúc luôn, xem ra khảo hạch này mình nên chú ý một chút.
Sau đó quái vật xuất hiện ven đường chính là sói hoang, cái đầu phải lớn hơn đầu sói hoang bình thường gấp mấy lần, trên thân vẫn xuất hiện đặc hiệu năm đồng tiền mà nhà thiết kế cho rằng rất cool ngầu, những đám khói màu tím đen làm cho sói hoang trở nên cực kỳ u ám, bộ dạng của tất cả bọn chúng khiến cho người ta có cảm giác vô cùng ô uế, nhìn vào liền thấy xúi quẩy.
Vì đạt được sự công nhận của Tiêu Phàm, vì thông qua khảo hạch lần này, vì trên người được phủ thêm đặc hiệu tinh quang lấp lánh, sau khi Tuyết Dạ nhìn thấy sói hoang, lại lần nữa chủ động xông lên nghênh đón.
Tiêu Phàm cảm thấy Tuyết Dạ là một cô bé càng bị áp lực thì tinh thần bùng nổ càng mạnh thật ra rất đáng khen, nhưng mà Tiêu Phàm nhìn một Tuyết Dạ đang quần nhau với sói hoang trước mặt này, cảm giác vô cùng biến khó nói…
Sau khi Tuyết Dạ có kinh nghiệm lần tiếp xúc thân mật với lợn rừng,
đã có nhận thức và trải nghiệm của bản thân đối với “đạo MT” trong trò chơi, dù sao Tuyết Dạ cũng là một người chơi nổi tiếng trong “Bảy Đại Tội” cùng với Tiêu Phàm, thiên phú trò chơi dĩ nhiên không yếu, cho nên cậu nghĩ tới mục đích của việc MT trong đội phụ trách tiếp nhận tổn thương là gì.
MT đảm nhiệm vị trí tiếp nhận sát thương trong đội ngũ, cũng không phải là sinh ra để đi ăn sát thương mà mục đích chủ yếu của vị trí này chính là để khống chế thù hận của quái vật, hay nói cách khác là hấp dẫn sự chú ý của quái vật, phòng ngừa tình trạng OT (2), quái vật hỗn loạn, công kích lung tung, đảm bảo người chơi trong đội ngũ có thể tiến hành chiến đấu theo thứ tự.
Cho nên hiện tại Tuyết Dạ chiến đấu cùng sói hoang chính là hấp dẫn lực chú ý của chúng, mà không phải giống như vừa rồi đưa tấm chắn lên mạnh mẽ chống lại công kích của sói hoang.
Lúc này Tuyết Dạ làm rất tốt công việc MT trong đội, đón đỡ cùng né tránh kết hợp nhuần nhuyễn, thành công dẫn sói hoang đến một phạm vi nhất định, chờ Tiêu Phàm công kích trợ giúp.
Nhưng mà bởi vì thiên phú của Tuyết Dạ thật sự quá tốt, làm việc quá ưu tú, cho nên sói hoang trước mặt cậu xuất hiện rất nhiều khe hở, khiến Tuyết Dạ có rất nhiều cơ hội để tiến hành công kích.
Cho nên, Tuyết Dạ xuýt chút nữa liền lôi vũ khí của mình ra chào hỏi một chút với soi hoang, nhưng mà trong nháy mắt lúc cậu động thủ, cậu bỗng nhiên nhớ đến tình cảnh hiện tại của mình.
Hiện tại Tuyết Dạ đang ở hoàn cảnh quan trọng nhất chính là đang khảo hạch mà không phải là đang chiến đấu, hết thảy đều lấy kết quả thông qua khảo hạch làm mục tiêu, mà nội dung khảo hạch của cậu hiện tại là phòng ngự yểm hộ, không phải tấn công, lúc trước khi khảo hạch đội trưởng Mệnh Phàm này có nhấn mạnh kỷ luật của một đội ngũ là một việc vô cùng quan trọng. Lúc trước Mệnh Phàm có nói qua cậu chỉ phụ trách phòng ngự yểm hộ, vậy cậu chỉ có thể làm việc này, miễn việc làm trái kỷ luật mà không thông qua được khảo hạch, bởi vì cái gọi là làm nhiều thì sai nhiều, cậu nhất định phải cẩn thận một chút mới tốt.
Bởi vì Tuyết Dạ nhịn xuống không tấn công những lỗ hổng xuất hiện trong công kích của sói hoang, hành vi lúc này của Tuyết Dạ liền thể hiện hơi bó tay bó chân.
Mà Tiêu Phàm nhìn thấy bộ dạng lúc này của Tuyết Dạ, liền cho rằng nội tâm Tuyết Dạ bối rối dẫn đến biểu hiện tiết tấu hỗn loạn lúc chiến đấu, không thì tại sao động tác của cô lại mất tự nhiên vậy được, mặt khác cô một mực chạy trốn mà không phản công, trong lòng Tiêu Phàm càng khẳng định cái cô Tuyết Dạ tiểu bạch này thật ra đã bị sói hoang dọa cho sợ bể mật rồi đi.
Về phần tại sao lần này sói hoang không công kích được Tuyết Dạ, Tiêu Phàm cảm thấy hệ thống dường như hơi thiên vị những người chơi tiểu bạch trong trò chơi này, ngẫm lại vận khí của “Con gái ruột của hệ thống” Xà Cơ kia thì liền biết, Tuyết Dạ giống như Xà Cơ, vận khí tốt một chút, thật ra cũng không lạ lùng gì.
…
Tiêu Phàm lại hơi phí chút sức, sói hoang lúc này cũng không còn bốc khói nữa, ngoan ngoãn ngã trên mặt đất bất động.
“Đợi lát nữa, em cho anh một cái Chúc Phúc và Cầu Nguyện nha.” Tiêu Phàm nhìn Tuyết Dạ, nói.
[Chúc Phúc] và [Cầu Nguyện], là kỹ năng sau khi kỵ sĩ chuyển chức có thể dùng tiền học từ chỗ đạo sư, [Chúc Phúc] là buff tăng công kích cho người chơi, mà [Cầu Nguyện] là buff tăng phòng ngự cho người chơi. Đặc hiệu của [Chúc Phúc] là có thể làm cho vũ khí của người chơi trở nên sáng lấp lánh, mà đặc hiệu của [Cầu Nguyện] chính là khiến cho bộ giáp trên ngưởi trở nên sáng lấp lánh, bộ kỹ năng này là những kỹ năng cơ bản nhất của kỵ sĩ Thánh Đường trận doanh Nhân loại, cũng là “Combo skill sáng lấp lánh” nổi tiếng trong trò chơi.
“Chúc Phúc và Cầu Nguyện? Đó là cái gì vậy?” Tuyết Dạ sững sờ, hoàn toàn không biết Tiêu Phàm đang nói cái gì cả.
Ba thứ Tuyết Dạ hiểu rõ nhất trong trò chơi chính là vũ khí, giáp và thời trang, mà ngoại trừ hiểu rõ những thứ này ra, những thứ khác cơ bản hoàn toàn mù tịt, là một người có thể xem nhẹ cả danh hiệu “Lich King” của Mệnh Phàm, [Chúc Phúc] và [Cầu Nguyện] thì lại càng không cần nói đến.
Từ biểu lộ đó của Tuyết Dạ, Tiêu Phàm có thể thấy được câu trả lời của cô rất chân thành, cũng không phải là đang nói đùa.
Cho nên xem như Tiêu Phàm triệt để hiểu rõ Tuyết Dạ là cái dạng nhóc con gì, chính là những người chơi nữ coi tiền như rác điên cuồng săn tìm những thứ xinh đẹp trong trò chơi, hoàn toàn không để ý chuyện gì khác.
Đáng chết! Trong trò chơi sao lại có thể có loại người này chứ, có thể dùng tiền mua một bộ [Giáp bạc vinh diệu của Thánh Đường] vậy mà lại không dùng tiền đi học kỹ năng cở bản của chức nghiệp mình! Thật muốn dùng Ác Ma Ngưng Thị để nhìn một chút bên trong thanh kỹ năng của nhóc con này có những kỹ năng gì!
Tiêu Phàm hít một hơi thật sâu, vẫn là hủy bỏ ý định dùng skill đi dò xét thông tin của Tuyết Dạ, bởi vì Tuyết Dạ không ở trạng thái chiến đấu, dùng Ác Ma Ngưng Thị đi dò xét Tuyết Dạ sẽ bị hệ thống nhắc nhở, vả lại Tuyết Dạ đã lựa chọn che dấu thông tin, chứng minh cô không muốn thông tin của mình bị hắn tự tiện xem xét, Tiêu Phàm cảm thấy vẫn nên tôn trọng cái vị đồng đội gà muốn chết này một chút vẫn tốt hơn.
Tiêu Phàm muốn quay đầu phát tiết thứ gì đó đối với Tuyết Dạ, nhưng trông thấy ánh mắt vô tội lúc này của cô, cuối cùng không hề nói năng gì.
Được rồi, cái tên nhóc con gà nhép cản chân này, sau khi ra khỏi phó bản hắn từ từ kéo đi, mặc dù kỹ thuật trò chơi của cô ấy hơi gà nhưng lại là một người rất bình thường, đáng tiếc lại là nữ, nếu có thể kiếm được một đồng đội nam thì tốt hơn, hiện tại Vũ Hội Ác Ma hơi âm thịnh dương suy mà.
Đối với kỹ thuật trò chơi của Tuyết Dạ, Tiêu Phàm cũng không định lại tốn công đi quan sát nữa, bởi vì Tiêu Phàm biết, coi như hiện tại hắn phí tâm vì Tuyết Dạ cũng vô dụng, loại chuyện trình độ kỹ thuật này không phải có thể tăng lên trong một sớm một chiều, hắn tội gì lại uổng phí công sức.
Cũng may cấp của Tuyết Dạ cao, trang bị tốt, làm người cũng đủ nhanh trí, chỉ cần cô không chủ động tìm đường chết, thì liền không đến mức tự dưng chết thảm trong miệng thú bên trong phó bản được.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo