“Hắn dù sao cũng là tiểu sư đệ của con, nếu có lợi với hắn, vẫn nên nhắc nhở hắn một tiếng thì hơn.”

“Ha ha ha, không sao không sao, việc này không có gì phải lo. Tuy rằng mắt nhìn của hắn kém cỏi, lại không biết phân biệt tốt xấu, cả ngày chỉ kiếm lợi ích rồi lại lung tung qua quýt, nhưng vận khí của hắn rất tốt, rượu cũng không phải là thứ hắn muốn bỏ là bỏ, cũng giống như “Tửu Kiếm Tiên” ta, bây giờ rượu vừa uống hết chẳng phải đã có người dâng đến sao? Ta và hắn đều là người có duyên với rượu cả.”

Nói rồi, lão ăn mày khí định thần nhàn đưa tay về phía Độc Cô Thần khẽ vung lên, một đường sáng màu đen hiện lên trong tay lão, một bình rượu ngon liền hiện lên.

Độc Cô Thần nhìn thấy vật trong tay lão ăn mày, trong lòng cả kinh, thầm nghĩ vị sư thúc nào quả nhiên lợi hại.

Rượu này quả thực là Độc Cô Thần trước đó đã đặc biệt mua thăm hỏi lão ăn mày, thế nhưng lúc đến có chút vội vã, nhất thời quên dâng tặng, từ nãy giờ luôn đặt bên trong hầu bao bên hông của Độc Cô Thần.

Không ngờ lão ăn mày cũng không khách sáo tự mình lấy ra, khiến Độc Cô Thần có chút xấu hổ.

Chiêu mà lão ăn mày sử dụng chắc chắn là Phi Long Thám Vân Thủ, so với trình độ Phi Long Thám Vân Thủ của Tiêu Phàm chắc chắn cao hơn rất nhiều.

Tuy rằng trận đấu trước bàn tay Tiêu Phàm lấy trộm nội y của Ngọc Sinh Yên rất khéo, nhưng việc lão ăn mày từ Long Tổ Tinh Anh lấy trộm rượu ngon trên người Độc Cô Thần quả thật không phải là việc mà Tiêu Phàm với công phu mèo ba chân đó có thể so sánh được.

Lão ăn mày lấy được rượu ngon rồi lập tức mở bình, ngây ngất uống ngay, nếp nhăn trên mặt cũng giãn ra rất nhiều.

Độc Cô Thần nhìn thấy lão ăn mày ban nãy vừa lộ ra Phi Long Thám Vân Thủ, trong lòng nhớ đến gì đó, nhíu mày, “Sư thúc, người đem tuyệt học của bản thân truyền cho tiểu sư đệ tên Tiêu Phàm đó thật sự ổn chứ? Hắn còn có Túy Tiên Ma Thể nữa.”

“Lời này của ngươi là ý gì?” Lão ăn mày nghe Độc Cô Thần chất vấn lựa chọn của bản thân, trong lòng rõ ràng không vui.

“Sư thúc mời xem qua.” Độc Cô Thần lại dùng điện thoại mở ra hai video clip, vẫn video trước là trận đấu biểu hiện PK “Tân Sinh”, có điều lần này đặt cạnh Tiêu Phàm và Ngọc Sinh Yên còn có video giao chiến với A Hoa Tỷ.

Thục Sơn phái thu nhận đồ đệ, tư chất của bản thân tất nhiên quan trọng,

Nhưng quan trọng hơn vẫn là phẩm chất làm người, nếu như phẩm hạnh không đoan, tư chất dù có tốt đến đâu Thục Sơn Phái cũng sẽ không thu nhận.

Độc Cô Thần vừa mới nhìn thấy sư thúc dùng Phi Long Thám Vân Thủ, trong lòng nhớ tới màn Tiêu Phàm trên sàn đấu dùng chiêu này lấy trộm nội y của Ngọc Sinh Yên, hơn nữa sau đó hắn còn giơ cao khoe khoang, thêm nữa trong trò chơi đã có thêm nhiều lời đồn đại về Tiêu Phàm là kẻ vô sỉ hạ lưu dơ bẩn. Độc Cô Thần không thể không nghi ngại về phẩm hạnh của vị tiểu sư đệ vừa mới gia nhập môn phái này, cũng hy vọng sư thúc sẽ minh giám, có thể thấy rõ ràng con người tiểu sư đệ, tránh cho tuyệt học của Thục Sơn phái rơi vào tay kẻ phẩm hạnh không đoan.

“Phụt! Chao ôi, ha ha ha ha ha!!!”

“Tiếc cho một ngụm rượu, ầy, tiếc quá, nhưng cái này cũng buồn cười quá đi, ha ha ha ha...”

Độc Cô Thần vốn tưởng sau khi sư thúc xem qua hai đoạn video clip trên sẽ nghiêm túc xem xét lại phẩm hạnh của tiểu sư đệ, ai ngờ sư thúc lại vừa xem vừa không nhịn được bật cười ha ha, còn không cẩn thận phun ra một ngụm rượu, ướt đầy đất.

Đối với việc này, Độc Cô Thần không khỏi lo lắng trong lòng, nhíu nhíu mày, “Sư thúc...”

“Ha ha ha...”

“Sư thúc...”

“Hả? Ngươi gọi ta?”

Độc Cô Thần nhìn thấy phản ứng của lão ăn mày lúc này liền có chút xấu hổ “Sư điệt nhìn thấy những việc tiểu sư đệ gây ra hôm nay đều không phải cử chỉ đứng đắn tốt đẹp gì, nếu tiểu sư đệ đã làm người như vậy, e rằng Thục Sơn phái sẽ vì thế mà hổ thẹn mất.”

“Thần Nhi à, ta cảm thấy ngươi ở trên núi trên mây mưa học hành với lão già kia đến ngu muội rồi, ngươi là đang lo lắng cho nhân phẩm của tiểu sư đệ sao? Từ video clip ban nãy có thể thấy được gì chứ?”

Độc Cô Thần nghe được sư thúc hỏi như thế, lập tức đáp lời: “Trong đó, hắn...”

Lời nói của Độc Cô Thần kẹt mất nửa ngày cũng không bật ra được nửa chữ, bởi vì hắn không biết làm thế nào để tìm ra từ diễn tả hành động của Tiêu Phàm trong trận đấu.

“Trong đó hành vi của tiểu sư đệ cực kỳ bất nhã, hữu nhục môn phong.” Lời của Độc Cô Thần nghẹn cả nửa ngày, rốt cuộc cũng nói ra được một câu đầy đủ, không biết có phải vì nghẹn lâu quá nên ngữ khí có chút yếu ớt.

“Cử chỉ cực kỳ bất nhã, ha ha, ta còn tưởng là chuyện gì. Trong mắt ta, hành vi cử chỉ của tên tiểu tử thối đó hài hước dí dỏm, đối đãi với địch thủ khi khác thường lúc thân thiết hữu nghị, quả thực là đại sứ thân thiện của Thục Sơn phái chúng ta, sao lại nói là hữu nhục môn phong? Thần Nhi, chớ học theo sư phụ của ngươi suốt ngày nề nếp, những việc này không phải nhìn nhận như thế, muốn học hỏi phải biết thay đổi, mở to hai mắt, không được để vật khác làm lu mờ, nhìn rõ chân tướng của sự việc.” Lúc này lão ăn mày thuyết giáo cho Độc Cô Thần nghiêm túc đến khác thường, đảo mắt lại như đang nhớ tới việc làm của Tiêu Phàm, bỗng chốc lại bật cười ha ha.

Độc Cô Thần nhìn lão ăn mày không có chút đoan chính gì, trong lòng cực kỳ buồn bực.

Cái này gọi là thân thiết hữu nghị?

Trước không bàn đến việc Tiêu Phàm đối đãi thế nào với A Hoa Tỷ, nếu là mình trong cuộc sống thật, trước công chúng học theo vị tiểu sư đệ mới nhập môn này “thân thiện” kiểu đó, làm mấy chuyện như vậy với mấy cô gái lạ, ngày hôm sau chắc chắn chỉ có thể gặp mặt trong cục cảnh sát rồi...

Lão ăn mày nhìn thấy trên mặt của Độc Cô Thần vẫn còn có sự lo lắng, biết hắn vẫn còn suy nghĩ trong lòng, tính ra Độc Cô Thần vẫn còn quá trẻ, khó có được sự tinh tế, nhìn thấu được bản chất sự việc, bất quá có mấy người có thể nhìn thấu được tầng sương mù này đâu.

Làm cho mọi chuyện trở thành tình trạng như ngày hôm nay, tiểu tử Tiêu Phàm này có lẽ sẽ hiểu được.

“Thần nhi, ta biết con đang lo lắng điều gì, tuyệt học của Thục Sơn nếu rơi vào tay người có tâm địa bất chính thì xác thực sẽ rất nguy hiểm, thế nhưng sư thúc có thể cam đoan với con, tiểu sư đệ của con mặc dù hơi ngu ngốc, hơi phung phí của trời, ánh mắt cũng không được tốt nhưng nhân phẩm thì có thể tin tưởng được, ít nhất sẽ không làm chuyện nguy hại cho xã hội, con có thể yên tâm về điều này.”

Sẽ không làm chuyện nguy hại cho xã hội, tiểu sư đệ tham gia trận đấu PK biểu diễn “Tân sinh” đúng là hành vi không nguy hại đến xã hội, nhưng tính chất của nó thì ác liệt hơn nhiều, hơn nữa hành vi hèn mọn này lại được tiểu sư đệ làm ra trong tình trạng hoàn toàn tỉnh táo, người bảo con làm sao có thể yên tâm cơ chứ, Độc Cô Thần nhìn lão ăn mày khua môi múa mép nói lời đảm bảo với mình, trong lòng vẫn không thể nào bình tĩnh, dù sao người sư thúc này quả thật cũng không đáng tin cho lắm, vì thế cho nên Độc Cô Thần đang suy nghĩ không biết sau khi trở về mình có nên phái vài người theo sát Tiêu Phàm mọi lúc mọi nơi hay không, tánh cho việc hắn ỷ chính mình có bản lĩnh cảu Thục Sơn mà làm những trò xằng bậy.

“Trời ạ, sao con vẫn còn nghiêm mặt như vậy, không lẽ ngay cả sư thúc mà con cũng không tin.” Lão ăn mày nhìn Độc Cô Thần nhăn nhó đứng trước mặt mình, liền biết người sư điệt này không tín nhiệm mình một chút nào, thầm nghĩ hóa ra chính mình ở trước mặt Độc Cô Thần một chút uy tín của trưởng bối cũng không có, vì vậy cho nên lão ăn mày rất không vui nói tiếp: “Tiểu sư đệ của con chỉ là có số đào hoa, một nhành hoa đào rực rỡ. Nhưng mọi chuyện đều có mức độ, mệnh cách của tiểu sư đệ của con rõ ràng chỉ hoa đào nát. Đối với người bình thường nếu có số đào hoa thì đó chính là phúc khí, nhưng số đào hoa của tiểu sư đệ của con lại tốt quá đến mức tràn trề, thì lại trở thành số kiếp, mà những chuyện nó gặp phải đều rất dễ bị ảnh hưởng bởi cái số đào hoa đó, nên mới tạo thành cục diện như con đã nhìn thấy, kì thực bản tính của tiểu sư đệ của con cực kì lương thiện.

Độc Cô Thần ở Thục Sơn chỉ cùng “Kiếm Thánh” Vũ Vân tu luyện kiếm thuật, cho nên đối với mệnh lý và huyền học, Độc Cô Thần hoàn toàn không biết, mà bây giờ sư thúc đứng trước mặt lại nói rõ ràng mạch lạc, Độc Cô Thần chỉ nghe mà hoàn toàn không hiểu gì cả.

0.14082 sec| 2426.453 kb