Thế nên lúc này Phong Ma Tiểu Xích Lang và Vasili sử dụng chức năng giọng nói trong game để đối thoại với nhau...
“Xin chào, tôi là Phong Ma Tiểu Xích Lang người phụ trách Thính Phong Các, nghe nói anh muốn mua hành tung của người chơi Mệnh Phàm?”
Giọng nói khi nói chuyện của Phong Ma Tiểu Xích Lang rất ân cần, nhưng lời nói đáp lại của người kia lại có vẻ nóng nảy, “Không sai, mau đưa hành tung của hắn cho tôi!”
“Vị khách này đừng nóng vội, tin tức mà ngài muốn có thể hơi đắt, ngài cũng biết mà, người mà ngài muốn tìm, hiện tại có rất nhiều người muốn tìm hắn, giống như cái gì mà Thái Thập Tam của Long Hổ Bang ấy, Ngọc Sinh Yên của Hoa Nguyệt công hội này, còn có nhiều người để tâm đến giống như ngài vậy, cho nên...”
“Không thì cứ thêm tiền đi, mau chóng đưa hành tung của hắn cho tôi, tôi không muốn để người khác nhanh chân đến trước, còn nữa, tôi sẽ cho anh thêm một phần tiền để đóng kín miệng, đừng tiết lộ hành tung hiện tại của Mệnh Phàm cho những người khác!”
“Thật sự xin lỗi, việc ngậm miệng không nói này Thính Phong các chúng tôi không làm được, dù sao Thính Phong các chúng tôi cũng phải dựa vào mở miệng để kiếm cơm, anh dán miệng chúng tôi lại rồi làm sao mà kiếm cơm được, nhiều nhất chúng tôi chỉ có thể trì hoãn việc tiết lộ tin tức.”
“Trì hoãn thì trì hoãn, hiện tại ta đã thanh toán một nửa chi phí rồi, đợi sau khi ta xác định tinh tức là thật sẽ trả một nửa còn lại.”
“Cứ định thế đi, hợp tác vui vẻ, hoan nghênh lần sau lại ghé ~”
Sau khi Phong Ma Tiểu Xích Lang trò chuyện xong, lại nở nụ cười tràn đầy thâm ý. Vasili chúc cậu may mắn, quên nói với cậu, bên cạnh Mệnh Phàm bây giờ còn có “tội đồ Lười biếng” Tuyết Dạ, thôi vậy, dù sao cậu ta cũng không trả phí tin tức về Tuyết Dạ.
...
“Điệu cười này của anh thật khiến người khác chán ghét.” Một giọng nói đột nhiên vang lên phía sau Phong Ma Tiểu Xích Lang.
Phong Ma Tiểu Xích Lang lại không hề để ý, “Còn điệu cười của anh lại quá dọa người.”
“Nếu anh chịu trở thành người chơi chiến đấu, có lẽ sẽ trở thành một cao thủ.”
“Tôi nói rồi tôi không hứng thú với đánh nhau, nói đi, lần này anh đến tìm tôi làm gì.”
“Tôi muốn tư liệu về thành viên công hội Tinh Thần từ chỗ anh, xem xem có ai tương đối lợi hại.”
...
Sau khi Tiểu Sửu Hoàng đi, Phong Ma Tiểu Xích Lang lại xoa cằm, nhìn danh sách khách hàng trước mắt mình, người tiếp theo nên chọn ai thì được đây.
Bước đầu tiên là Vasili, thuộc loại khách hàng đối địch với Mệnh Phàm, vậy bước thứ hai, mình nên chọn một khách hàng có thái độ thân cận với hắn...
“Tiểu Sửu Hoàng à, ta làm một cái vườn, vì anh còn trồng thêm một cây táo thật không dễ dàng gì đâu, còn Mệnh Phàm nữa, cậu nên biết tôi làm như vậy là đang giúp cậu, ngàn vạn lần đừng oán trách tôi thêm phiền phức cho cậu. Ầy, làm người có đầu óc quả thật vất vả mà...”
...
Tiêu Phàm cũng không biết lúc này gã phúc hắc Phong Ma Tiểu Xích Vương đang chú ý đến mình, hiện tại hắn vô cùng đau đầu, bởi vì cái tên Tuyết Dạ này quả thật ngây ngô, chẳng biết chơi, chẳng biết gì cả!
Sau khi tiến vào phó bản: Bàn Thạch Trấn, thứ đầu tiên mà nhóm người Tiêu Phàm nhìn thấy là một đường mòn nhỏ dẫn vào rừng, theo đường mòn nhỏ đó đi vào trong rừng, bầu không khí dần trở nên âm u, càng vào sâu bên trong, sắc trời càng ảm đạm, đúng là bầu không khí cần có để tạo nên độ khó của phó bản ở địa ngục.
Thực ra con đường nhỏ này có tác dụng giống như là khu vực đầu tiên khi tiến vào phó bản: Thung lũng Rắn Cát, đều dùng để điều chỉnh trạng thái cho người chơi, chuẩn bị tinh thần sẵn sàng chiến đấu.
Sau khi tiến vào phó bản, Tiêu Phàm lập tức thể hiện ra tố chất đội trưởng chuyên nghiệp của mình, bắt đầu nghiêm túc phân công công việc ở trong phó bản cho Tuyết Dạ.
“Đi vào đây, tư cách sát hạch đội của chúng ta sẽ bắt đầu, điều đầu tiên, nhất định phải nghe theo chỉ huy của đội trưởng là ta, mọi người phải nhớ kĩ, trong một đội ngũ thì kỉ luật là cực kì quan trọng.” Tiêu Phàm nghiêm mặt, nói cực kì nghiêm túc.
Tuyết Dạ vẫn chưa chính thức tham gia vào trong đội ngũ, Tiêu Phàm muốn nhanh chóng lập uy trước, bởi vì sau khi gặp gỡ Hổ Nữu, Tiêu Phàm biết rõ ràng rằng tôn nghiêm của đội trưởng bên trong đội ngũ là cực kì quan trọng.
Tuyết Dạ nghe thấy Tiêu Phàm nói như vậy thì hết sức phối hợp đáp lời: “Tất cả đều nghe theo sự chỉ đạo của đội trưởng!”
Tuyết Dạ trả lời rất khéo léo, thật ra không phải bởi vì bản tính của hắn như vậy, mà là bởi vì Tuyết Dạ đang rất quan tâm đến một thứ kỷ niệm thời trang đang ở trong tay của Tiêu Phàm có tên là [Tinh Quang Thiểm Diệu], lúc nào chưa thể lấy được [Tinh Quang Thiểm Diệu] trong ta Tiêu Phàm về tay mình thì Tuyết Dạ vẫn còn phải biểu hiện thật tốt ở trước mặt Tiêu Phàm, không được có một chút tâm tư nào khác, có điều lúc này Tuyết Dạ quả thật không nghĩ được gì khác, trong lòng hắn bây giờ chỉ nghĩ đến [Tinh Quang Thiểm Diệu] mà thôi.
Tiêu Phàm cực kì hài lòng đối với câu trả lời của Tuyết Dạ, có một người đồng đội ngoan ngoãn như vậy đúng là khiến cho người khác đỡ lo lắng rất nhiều, thật muốn cho Hổ Nữu đến học tập Tuyết Dạ về thái độ phục tùng mệnh lệnh của cấp trên một lần.
Kỵ sĩ là một nghề nghiệp gồm có nhiều mặt công và thủ, vũ khí chủ yếu thường được sử dụng là kiếm lớn hoặc cây thương, vũ khí phụ là tấm khiên, tinh thông các kĩ năng tăng cường tấn công và phòng thủ buff, vị trí trong đội ngũ thường là MT (chủ Tank: Người chủ yếu nhận phải thương tổn.)
Vì thế cho nên Tiêu Phàm dựa vào ấn tượng trước đây đối với kị sĩ để hạ lệnh cho Tuyết Dạ: “Tuyết Dạ, anh sẽ phụ trách tấn công, em phụ trách phòng ngự, khi anh công kích, em sẽ đi theo để yểm trợ, hiểu không?”
Tuyết Dạ nghe thấy Tiêu Phàm nói vậy, trong lfong rấ kinh ngạc, yểm trợ? Bình thường cậu rất ít khi làm chuyện này, có thể là anh ta thấy mình bình thường rất ít khi đứng ở vị trí phòng ngự để yểm trợ cho đồng đội, nên mới lấy vấn đề khó khăn này để hạch sách mình.
Ánh mắt của quán quân giải thi đấu PK biểu diễn “Tân sinh” quả nhiên khác người, liếc mắt đã phát hiện được ta yếu kém về phương diện nào, lựa chọn điều ta không thông thạo lắm để khảo sát ta.
Nếu như lão ăn mày biết được suy nghĩ trong lòng Tuyết Dạ ngay lúc này, nhất định sẽ khịt mũi coi thường, bởi vì lão biết ánh mắt của Tiêu Phàm không phải là mù bình thường.
Có điều cứ coi là như vậy thì ta cũng sẽ không dễ dàng chấp nhận bỏ cuộc.
Trong nháy mắt trong lòng lòng Tuyết Dạ dâng lên ý chí chiến đầu: “Em biết rồi, đội trưởng!”
Tiêu Phàm nhìn thấy Tuyết Dạ tràn đầy ý chí chiến đấu, tâm tình rất tốt, có điều hắn vẫn muốn nhắc nhở cho Tiểu Bạch* một chút về trò chơi này: “Tấm khiên của em đâu? Không lấy ra thì lát nữa lấy gì chống lại công kích của đối phương.”
*người mới, ngây thơ
Tuyết Dạ nghe thấy nhắc nhở của Tiêu Phàm, vừa muốn nói chờ đến khi có công kích cậu lấy ra cũng không muộn, lấy ra sớm chỉ tốn công cầm lâu mỏi tay, nhưng cậu bỗng nhiên hắn nhớ đến một câu Tiêu Phàm đã nói với hắn trước đó: “Điều thứ nhất, nhất định phải nghe theo lời chỉ huy của đội trưởng là ta.”
Tuyết Dạ nghĩ thầm , nghe theo lời chỉ huy của đội trưởng, cũng là một khâu quan trọng trong lúc sát hạch, chính mình không nên tiếp tục phạm sai lầm ở điểm này, sau đó bé ngoan Tuyết Dạ đã lấy tấm khiên của mình ra, cầm trên tay trái.
Tiêu Phàm nhìn thấy hành động lúc này của Tuyết Dạ, thở dài, thầm nghĩ tiểu gia hỏa Tuyết Dạ này chắc chắn là kẻ dùng tiền nhờ người ta kéo cấp, nếu không thì làm sao lại có cái dáng vẻ chuẩn bị chiến đấu lơ ngơ như vậy chứ.
Nếu ngươi đã lấy tấm khiên ra, tại sao lại không lấy vũ khí ra luôn, tay trái cầm khiên, trong khi tay phải lại trốn trơn không khó chịu sao?
Tiêu Phàm đang muốn nhắc nhở “cô” lấy luôn vũ khí ra, thế nhưng bỗng nhiên nghĩ đến chuyện ngay cả lấy cái khiên ra mà “cô” còn chậm chạp như vậy, lấy thêm món vũ khí ra nữa có thể sẽ làm “cô” gặp khó khắn, thôi bỏ đi.
Nếu như cô là Tiểu Bạch trong trò chơi này, chỉ cần “cô” dùng khiên chống đỡ công kích mà sống sót trong toàn bộ hành trình phó bản lần này là được rồi, yêu cầu này chắc là không khó khắn với “cô” lắm đâu.
Hơn nữa Tiêu Phàm nhìn bề ngoài của tấm khiên mà Tuyết Dạ đang cầm lúc này, nghĩ thầm mặc dù trước đây mình chưa từng thấy bao giờ, nhưng chắc chắn vũ khí này không đơn giản, Tuyết Dạ quả nhiên thuộc đảng phái dùng tiền hoàn toàn mà.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo