Nếu Tiêu Phàm đã xác định được phải làm gì ở bước tiếp theo, vậy thì không nên trì hoãn nữa, phải nhanh chóng hành động, đợi một lát nữa thì vị bác gái đã ngã xuống đất này sẽ tự đứng dậy, vậy thì cơ hội hiếm có để Tiêu Phàm tự “tẩy trắng” cho mình cũng biến mất, thế nên Tiêu Phàm cất bước, tăng tốc đi về phía vị trí của bác gái.
Theo sự di chuyển của Tiêu Phàm, đám người đang vây xem lại trở nên hoảng loạn một lần nữa, bọn họ dồn dập lùi về phía sau, Tiêu Phàm cũng không thèm để ý đến chuyện này nữa.
“Chào dì, dì có sao không, để cháu đỡ dì đứng lên nhé.” Trên mặt Tiêu Phàm là nụ cười vô cùng chuyên nghiệp, đây là một trong những kỹ xảo mà hắn có được sau khi ra trường làm nghề marketing, nụ cười này có thể để lại ấn tượng tốt với khách hàng của hắn, mà chỉ cần có cái ấn tượng tốt đó thôi, chuyện trao đổi lúc sau sẽ dễ dàng như nước chảy thành sông vậy.
Những suy nghĩ trong đầu Tiêu Phàm không hề sai, đáng tiếc hắn cân nhắc đến thiên thời địa lợi, thế nhưng lại không cân nhắc đến thứ quan trọng nhất chính là nhân hòa. Bây giờ vừa thấy “Lich King” Mệnh Phàm liền sợ hãi mới chính là điều mà mọi người đồng ý, chứ không phải là thân thiết với “Lich King” Mệnh Phàm một cách vô điều kiện.
Tiếp theo, nụ cười nghề nghiệp của Tiêu Phàm quả thực rất thực dụng trong trường hợp muốn để lại ấn tượng tốt với người khác trong lần gặp đầu tiên, tuy nhiên, nếu như trong lòng họ đã có một ấn tượng sâu sắc hơn từ lúc trước, vậy thì nụ cười này chẳng những không dao động được suy nghĩ đó, thậm chí còn đưa đến hiệu quả trái ngược.
Cuối cùng, loại người như bác gái có phong cách cao quý xa cách như thế, cũng không phải là kiểu người phàm phu tục tử như Tiêu Phàm có thể đoán được, mấy bà ấy không chỉ thích xem trò vui mà còn thích nói chuyện thị phi, thích khiến chuyện bé xé ra to, mà Tiêu Phàm lại vô tri đến mức chọn loại người như bác gái để “tấy trắng” cho mình, vậy thì hắn chỉ có thể nhận được sự thất bại mà thôi.
…
Bác gái ngã xuống đất nhíu mày, vẻ mặt mang sự đau đớn, bà xoa sống lưng của mình, trong lòng cảm thấy khá là bất mãn, bà không biết những người trẻ tuổi chơi trò chơi này đang làm trò gì nữa, lẽ nào bọn họ không biết phải kính già yêu trẻ sao. Cái sống lưng này của bà đã phải chống đỡ cho một danh hiệu đầy vĩ đại là “một cành hoa của quảng trường” đấy, nếu nó xảy ra chuyện ở đây, những con quỷ nhỏ như bọn họ căn bản không thể nào chịu trách nhiệm nổi.
Đúng lúc này, bác gái nghe được có ai đó đang nói chuyện với mình, giọng nói này có vẻ rất thân thiết, bà phục hồi tinh thần lại, định trút hết nỗi oán khí trong lòng mình ra, không ngờ bà thấy được người đang nói chuyện với mình chính là Mệnh Phàm, người mà mọi người đang thảo luận từ nãy đến giờ.
Bác gái theo phong trào nên mới vào “Tân Sinh”, ở trong trò chơi, “Lich King” Mệnh Phàm là gì, bà hoàn toàn không biết, lần này bà muốn xem trò vui nên mới lại gần đây, thế nhưng nghe lời thảo luận của mọi người ở xung quanh, dường như cái tên này chính là một tên dê xồm ở trong trò chơi, hơn nữa còn không kén cá chọn canh, có rất nhiều tiền án tiền sử, ỷ vào bản lĩnh của mình ở trong trò chơi nên có thể nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
Bây giờ hắn nói chuyện với bà để làm gì? Không lẽ hắn coi trọng “một cành hoa của quảng trường” ư? Rất có khả năng, dù sao thì phong thái “một cành hoa của quảng trường” cũng không phải là chuyện bốc phét.
Nhìn thấy dáng vẻ cười ngon ngọt của hắn khi nhìn về phía mình, xem ra suy nghĩ trong lòng bà đã chính xác, người không có việc gì lại đi lấy lòng mình, tất nhiên là người có ý xấu, cậu và tôi căn bản không hề quen biết, tại sao cậu lại tốt bụng quan tâm đến an nguy của tôi như vậy chứ.
Trời ạ, phải làm thế nào bây giờ, chẳng lẽ danh dự “một cành hoa của quảng trường” của mình sẽ hủy hoại vào hôm nay sao, nghĩ đến đây, sắc mặt của bác gái lập tức trở nên trắng bệch, bắt đầu thở hồng hộc rồi lắp bắp, muốn nói gì đó với mọi người xung quanh, thế nhưng dường như bà đã căng thẳng quá nên không thể nói được gì, rốt cuộc thì bà cũng dựa vào “sức mạnh của quảng trường” ẩn chứa trong người mình, nhờ đó mà nói ra những điều mà mình muốn nói.
“Cứu tôi với ~ cứu tôi ~”
Tiêu Phàm nghe được lời nói của bác gái này, cả người hắn lập tức sửng sốt, trong lòng không nhịn được mà phỉ nhổ, dì à, không phải dì mới té ngã sao, tại sao dì lại mang khuôn mặt trắng bệch không còn sức lực gì, còn thở gấp rồi kêu cứu nữa là thế nào!
Quần chúng vây xem nhìn thấy Tiêu Phàm bỗng nhiên làm một động tác, nhấc chân bước tới một bác gái, sau đó mỉm cười nói chuyện với bác gái đó, những người xung quanh không biết được "Ô Yêu Vương" Mệnh Phàm đang định làm gì, họ vẫn duy trì một khoảng cách, làm đúng với tư cách là quần chúng vây xem, lẳng lặng quan sát động thái ở đó.
Nhưng không bao lâu sau, bọn họ là thấy vị bác gái đang ngã trên mặt đất trước mặt "Ô Yêu Vương" Mệnh Phà kia bỗng nhiên tái nhợt, thở hổn hển, cuối cùng dốc hết sức hô lên hai từ: "Cứu mạng".
Lúc này, rốt cục người xem mới biết được tình huống ở hiện trường rồi!
"Ô Yêu Vương" Mệnh Phàm vốn là dùng cớ chiêu mộ đồng đội để chiêu phi, bây giờ không có người con gái nào đứng ra để ứng tuyển, "Ô Yêu Vương" Mệnh Phàm đành phải chủ động ra tay, nhưng mọi người đều coi nhẹ năng lực chấp nhận của "Ô Yêu Vương" Mệnh Phàm rồi, không ngờ rằng ngay cả bác gái mà hắn cũng ra tay được.
Trong khoảng thời gian ngắn tất cả mọi người cảm thấy, "Ô Yêu Vương" Mệnh Phàm vô cùng tàn nhẫn, không chỉ tàn nhẫn với người khác mà ngay cả đối với bản thân mình cũng rất tàn nhẫn.
Mà hiện tại vị bác gái này đang ngã trên mặt đất, sắc mặt kì lạ, cả người yếu ớt, hô hấp rất khó khăn, người vây xem nhìn tình huống này thầm nghĩ tới một khả năng - "Ô Yêu Vương" Mệnh Phàm đã "thi triển yêu thuật" rồi.
Mặc kệ bao nhiêu người nói "Ô Yêu Vương" Mệnh Phàm đối với phụ nữ như thế nào, thực ra trong lòng đa số người chơi đều không quá tin tưởng, vởi vì thật sự nó có chút thái quá nhưng mà "Ô Yêu Vương" Mệnh Phàm trước đó thật sự rất có tiếng, cảnh giác vị này thật sự không hề sai.
Nhưng hôm nay những người chơi này đã tận mắt nhìn thấy tình cảnh này, cho dù trong lòng không tin chuyện này mà chỉ theo phụ họa với những người chơi khác, bây giờ cũng đã tin.
Giống như một người cho rằng xem bói là mê tín nhưng nếu đưa ra được kết quả chính xác, người đó sẽ còn cho rằng xem bói là mê tín nữa sao.
Lúc này mọi người nhìn thấy "Ô Yêu Vương" Mệnh Phàm "thi triển yêu thuật", bác gái ngã trên mặt đất cũng kì lạ, chính là cảm giác như vậy.
"Ô Yêu Vương" Mệnh Phàm thật sự biết yêu thuật! Hắn sẽ bắt đầu xuống tay từ bác gái này, ý đồ khống chế suy nghĩ của người đó! Vẻ mặt của bác gái lúc này rõ ràng là cho thấy đang chống cự với yêu thuật của "Ô Yêu Vương" Mệnh Phàm!
Sự việc trở nên "ác liệt" như thế khiến cho rất nhiều người không thể nhìn tiếp được, nào có thể bởi vì danh hào "Ô Yêu Vương" của Mệnh Phàm mà sợ hắn chứ, cho nên có rất nhiều "nhân sĩ hảo tâm dũng cảm" không thể khoanh tay đứng nhìn được nữa, ra mặt giúp bác gái trước uy quyền của "Ô Yêu Vương" Mệnh Phàm.
Một người chơi nam đi tới chỗ của Mệnh Phàm và bác gái, vươn hai tay ra ngăn Tiêu Phàm lại, hắn ta nhìn chằm chằm vào Tiêu Phàm, mồ hôi lạnh trên trán ứa ra, giống như đang đối mặt với một sinh vật nguy hiểm vậy.
Lại có hai người chơi nam bộ dáng tương đối khỏe mạnh đi tới, nâng vị bác gái ngã không dậy nổi kia dậy, vô cùng thân thiết nói: "Dì à, dì thế nào rồi."
Bác gái ngã trên mặt đất kia thấy có người tới giúp mình, nghĩ rằng danh dự "Quảng trường Nhất Chi Hoa" của mình tạm thời không sao cả, trong lòng thở nhẹ ra một hơi, sau đó vì để mọi người quan tâm tới mình hơn liền nói: "Tôi cũng không biết sau nữa, bị người này trừng mắt, cả người liền không còn sức nữa, tay run run, không có lực, hu hu."
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo