Nếu nói Ngự Kiếm Thuật mà Tiêu Phàm tu luyện thành công là nhờ ứng dụng điện thoại “chín năm giáo dục bắt buộc của phái Thục Sơn”, thứ mà ông lão ăn mày đã để lại, vậy thì giá trị mị lực xuất hiện trong cơ thể hắn vẫn còn phải nghiên cứu.

Trước đó Tiêu Phàm đi dọn nhà giúp Cơ Hạo Hạo, bản thân hắn đã gặp được những sự việc không thể nào tưởng tượng nổi. Vốn hắn muốn sau khi về nhà lại tìm hiểu nguyên nhân, ai ngờ lại được ông lão ăn mày đưa cho ứng dụng điện thoại của phái Thục Sơn. Hơn nữa tình huống lúc đó của bản thân hắn lại khác thường, chủ yếu là do đã uống rượu xái, sức lực lớn hơn một chút, lúc “làm màu” thì có thể chạy như bay mà thôi, thế nên Tiêu Phàm cũng chẳng để ý lắm.

Không phải là Tiêu Phàm không muốn để ý đến, có điều đây là năng lực mà khi làm màu mới sử dụng được, hai là khi uống rượu xái thì sức lực sẽ mạnh hơn một chút, cho dù tìm tòi nghiên cứu chuyện nào thì cũng chỉ vô vị mà thôi.

Đầu tiên là làm màu vốn không phải là một chuyện gì dễ dàng, thứ này phải chú ý đến thời cơ và kỹ thuật, thậm chí có lúc còn phải để ý đến chuyện người tình ta nguyện.

Tôi làm màu trước mặt bạn, làm màu không tốt thì bạn không để ý đến tôi, công cuộc làm màu của tôi liền thất bại.

Làm màu thất bại, vậy thì chẳng thể nào nghiên cứu được những điều khác thường trên người hắn cả, vì vậy dù nghĩ thế nào, việc nghiên cứu xem hắn có thể sử dụng kỹ năng Chuyên Tinh Thân Sĩ trong cuộc sống hiện thực hay không chính là một chuyện khá là đau “bi” đấy.

Chuyện thứ hai, uống rượu xái xong thì sức lực của hắn sẽ mạnh hơn, vừa nói đến chuyện uống rượu thì Tiêu Phàm đã cảm thấy đau đầu rồi, chuyện này bản thân hắn biết là được, không cần phải truy cứu làm gì, vào lúc bình thường thì sức lực mạnh hơn cũng chẳng có tác dụng gì, Tiêu Phàm đâu có cần tan ca xong lại đi dọn gạch chứ.

Thật ra lý do chủ yếu là những năng lực bỗng nhiên xuất hiện này không chỉ có cách sử dụng phiền phức, hơn nữa còn không thể trực tiếp hưởng lợi, nghiên cứu tiếp thì cũng chẳng có ý nghĩa gì nhiều, nó lại không rõ ràng như việc biến hình của siêu xayda, thế là sau chuyện đó thì Tiêu Phàm cũng chẳng thèm để ý đến nó nữa.

Mà bây giờ trong cơ thể của Tiêu Phàm đã luyện ra được chân khí nội lực, khiến cho giác quan của hắn không còn giống như người thường nữa, càng nhạy cảm hơn. Hắn cảm nhận được giá trị thể lực vẫn còn tồn tại trong cơ thể của mình, thông qua kỹ năng [Nhã Sĩ] rồi chuyển đổi để sinh ra giá trị mị lực, quá trình này đáng để Tiêu Phàm phải tinh tế suy nghĩ…

Có điều Tiêu Phàm cho rằng thứ mới sinh ra trong cơ thể mình là giá trị mị lực, thế nhưng cũng có thể không phải là nó.

Vì vậy chuyện tiếp theo mà Tiêu Phàm phải làm chính là chứng minh thứ này chính là giá trị mị lực.

Mà lần này phương pháp để chứng minh giá trị mị lực cũng khá là đơn giản, vẻ mặt của Tiêu Phàm hơi cứng lại, trong tay hắn chớp lên một ánh sáng màu bạc.

Tiêu Phàm nhìn vào tay mình, dao và nĩa, được rồi, không sai được nữa.

Ngay cả [Lễ Nghi Bàn Ăn] mà hắn cũng có thể dùng trong cuộc sống hiện thực, chuyện này đã chứng minh hắn thực sự có năng lực đặc biệt như các nhân vậy trong tiểu thuyết đô thị dị năng, mà năng lực đặc biệt của hắn chính là có thể sử dụng được những kỹ năng của trò chơi ở trong hiện thực.

Lần trước Tiêu Phàm đến đại học Khoa học và Công nghệ thành phố S, không quan tâm đến những điều khác thường xảy ra trên người mình, mà bây giờ dị năng của Tiêu Phàm đã được xác nhận, quả thực chính là một chuyện khiến cho người ta cảm thấy vui mừng.

Tiêu Phàm hưng phấn, thầm nghĩ bản thân mình phải bước lên một con đường không giống với người bình thường, có điều sự hưng phấn của Tiêu Phàm cũng không kéo dài được bao lâu, bởi vì Tiêu Phàm nghĩ đến những kỹ năng mà nhân vật của mình có được ở trong trò chơi “Tân Sinh” …

Tình Ca Thân Sĩ, hình như ngoại trừ việc tán gái và tham gia tiết mục tài năng thì nó chẳng còn có tác dụng gì nữa.

Lễ Nghi Bàn Ăn, trong hiện thực thì khá là tiện lợi, tự mang bộ đồ ăn và hung khí, còn có thể làm ảo thuật ở đầu đường nữa, tóm lại thì có hai chữ, vô dụng.

Tửu Tinh Thổ Tức, “khó chịu với ai thì phun cho người đó xỉu”, hắn là trẻ con hay sao, sao có thể ấu trĩ như vậy được, rượu cũng là thứ cần dùng tiền để mua mà.

Răng Nanh Khát Máu? Thứ này có thể làm gì chứ?

“Cosplay ma cà rồng”, Tiêu Phàm không có sở thích này.

“Không cẩn thận làm đứt tay, mua một con gà mái, cắn nó một cái, hút máu trị liệu, cơ thể vô cùng khỏe”, vừa nghĩ như vậy đã cảm thấy buồn nôn rồi, không bằng dùng tiền đó mua một cái băng keo cá nhân còn hay hơn.

Sau khi dùng kỹ năng buff cho mình, Tiêu Phàm có thể chạy trốn vô cùng nhanh, thế nhưng trong hiện thực thì chạy nhanh như vậy có thể làm được gì nhỉ?

“Gặp được nguy hiểm thì chạy trốn”, an toàn là số một, thứ này cũng còn được.

“Tham gia thế vận hội Olympic để làm rạng danh nước nhà”, có vẻ rất vinh quang, thế nhưng dường như Tiêu Phàm chẳng hề có suy nghĩ này.

“Ra ngoài không cần ngồi xe, tôi có thể chạy thật nhanh”, chuyện này tuyệt đối không thể làm, có bệnh hay không hả, có xe không ngồi lại thích chạy bộ, quả thực là tự làm khổ mình mà.

Tiêu Phàm nhớ lại từng cái một, ngoại trừ những kỹ năng đó, hắn chỉ còn có tuyệt học Thục Sơn chưa luyện đến thuần thục thôi.

Vậy thì hình như bản thân hắn không có kỹ năng nào thích hợp cả, lúc này Tiêu Phàm mới cảm giác được thì ra từ đó đến giờ ở trong trò chơi thì bản thân mình chỉ toàn học những kỹ năng không đàng hoàng.

Tại sao nói những kỹ năng này là kỹ năng không đàng hoàng, bởi vì chúng không thực dụng, quan trọng nhất là chúng đều không thể dùng để phát tài!

Giống như bạn bỗng nhiên học được thần công tuyệt thế, có thể mê hoặc hàng vạn thiếu nữ, thế nhưng lại phát hiện ra thần công tuyệt thế này lại là đồng tử công, đây không phải là một chuyện đau “bi” bình thường đâu.

Vì vậy con đường đô thị dị năng của Tiêu Phàm vừa mới sinh ra chí lớn, chưa kịp phát ra chút hào quang nào thì đã xám xịt tắt ngúm, hắn vẫn nên quay lại chơi trò chơi một cách đàng hoàng thì hơn.

Dù sao thì tiếp tục chơi trò chơi sẽ càng học được nhiều kỹ năng biến thái hơn, vậy thì hắn mới có thể làm cho năng lực trong cuộc sống hiện thực của mình càng mạnh mẽ hơn.

Tiêu Phàm cũng được xem là người bình tĩnh nhất sau khi có dị năng trong lịch sử, mà sự đau “bi” của dị năng khiến Tiêu Phàm có được sự bình tĩnh này.

Tiêu Phàm thở dài một tiếng, nếu hắn sớm biết mình sẽ có năng lực này, cho dù liều mạng thì Tiêu Phàm cũng muốn vào trận doanh khác của Tân Sinh để chuyển chức thành đạo tặc, bởi vì đạo tặc có một kỹ năng gọi là “Tiềm Hành”. Trong cuộc sống hiện thực thì “Tiềm Hành” luôn là một mong ước lãng mạn nhất của thân sĩ…

Đại hỉ đại bi, lên voi xuống chó, sau khi đau “bi” một hồi, Tiêu Phàm lại nhập định lần nữa, hắn đả tọa thổ nạp, khôi phục chân khí của bản thân.

Khi chân khí trong cơ thể đã khôi phục lại gần đủ, Tiêu Phàm lại thử nghiệm Kim Tàm Thoát Xác. Tiêu Phàm ngồi xuống rất kiểu cách, thế nhưng vừa ngồi xuống thì hắn liền cảm thấy hư thoát, sau đó thân thể hắn liền trở nên trống rỗng.

Xem ra nóng vội thì không thể ăn được đậu hũ nóng, con đường tu đạo có đường xá dài lâu, cho dù Tiêu Phàm có cơ duyên lớn, cũng chỉ có thể từ từ tiến lên.

Còn về phần Túy Tiên Vọng Nguyệt Bộ, Tiêu Phàm cũng ở trong phòng rập khuôn làm theo mấy lần, không biết là do không gian quá nhỏ, tay chân bị gò bó hay là vì bản thân hắn chưa làm đúng, Tiêu Phàm cũng không có cảm xúc gì lớn với chuyện này.

Kỹ năng của nhân vật trò chơi có thể mang ra thực tế, cộng thêm chân khí nội lực được thức tỉnh trong trận chung kết của giải đấu PK biểu diễn “Tân Sinh”, những điều này làm cho Tiêu Phàm cảm thấy dường như trò chơi “Tân Sinh” này đang cất giấu thứ gì đó.

Dù sao thì ông lão ăn mày đã nói bây giờ nguyên khí trong trời đất rất loãng, so với lúc trước thì bây giờ việc tu đạo càng khó hơn nhiều, bản thân hắn ở trong trò chơi, không hề hấp thu nguyên khí ở bên ngoài lại tu luyện được chân khí vào người, chuyện không thể tưởng tượng được như vậy khiến Tiêu Phàm vô cùng nghi ngờ.

0.14976 sec| 2430.508 kb