Tại sao Tuyết Dạ lại có thể dùng tiền vào trò chơi này mà không muốn tốn chút công sức vào trò chơi này cơ chứ, Tiêu Phàm buồn phiền nghĩ thầm.

“Chờ lát nữa, em chỉ cần phụ trách cản lại công kích của quái vật bên trong phó bản là được, những chuyện khác em không cần quan tâm, để anh làm là được rồi.” Tiêu Phàm thấy với trình độ này của Tuyết Dạ, xem ra cũng không thể làm được chuyện gì khác, vì thế cho nên Tiêu Phàm rất thông cảm mà giao cho Tuyết Dạ nhiệm vụ hắn cho là độ khó thấp nhất.

“Đội trưởng, ý của anh là muốn kiểm ta năng lực yểm trợ phòng ngự của em hả?”

Tiêu Phàm nghe thấy Tuyết Dạ hỏi như vậy liền không chút nghĩ ngợi trực tiếp trả lời: “Ừ, đúng vậy.”

Tuyết Dạ nhận được xác nhận của Tiêu Phàm, trong lòng càng thêm khẳng định, cái người gọi là Mệnh Phàm này quả thật muốn dùng phương diện mình không am hiểu để thử thách mình, hơn nữa còn cố ý dặn dò, những chuyện khác trong phó sẽ do hắn phụ trách, mình không thể làm gì, chỉ có thể làm theo việc hắn yêu cầu.

“Nếu như ta đã phân công nhiệm vụ trong phó bản lần này xong, thì chúng ta bắt đầu nhiệm vụ được rồi.” Nói xong Tiêu Phàm đi theo đường mòn bên trong rừng, Tuyết Dạ cũng cầm theo tấm khiên rất nặng của mình bám sát theo Tiêu Phàm, có điều tấm khiên cồng kềnh đang cầm trên tay làm cho Tuyết Dạ thực sự cảm thấy không quen, vì thế cho nên hành động có vẻ ngốc nghếch hơn so với bình thường.

Tiêu Phàm nhìn thấy dáng vẻ của Tuyết Dạ như vậy, Tiêu Phàm nghĩ thầm trong lòng có lẽ tên Tuyết Dạ này từ khi bắt đầu chơi trò chơi này đến nay chắc chưa tùng đi đánh quái bao giờ, neus không tại sao lại cầm vũ khí với bộ dạng giống như vậy.

Dáng vẻ đó của Tuyế Dạ khiến cho Tiêu Phàm cảm thấy Tuyết Dạ chính là người chơi mới đến mức không thể mới hơn.

Bên trong phó bản: Thung lũng Rắn Cát của Ác ma trận doanh thì những con rắn đó phun cát, phun lửa, còn có phun độc, toàn bộ đều giống như những người xuất thân từ biểu diễn tạp kĩ trong đoàn xiếc, còn những quái vật bên trong phó bản: Bàn Thạch Trấn thì không giống vậy mà đơn giản hơn nhiều, hay là bởi vì bối cảnh trước đây có sự hạn chế, dã thú tuy rằng rất hung dữ, nhưng bị phù thủy độc ác khống chế bản thể nên chúng vẫn chỉ là dã thú bình thường, không giống những con rắn trong phó bản: Thung lũng Rắn Cát kia bình thường đều có phong cách huyền huyễn, cho nên trước khi đánh đến boss cuối cùng là phù thúy tà ác thì hai người Tuyết Dạ và Tiêu Phàm đều phải đánh sáp lá cà với quái vật.

Mà gia hỏa đầu tiên xuất hiên trong phó bản là một con lợn rừng, khác biệt lớn nhất với lợn rừng bình thường chính là cái đầu hơi lớn, lớn cỡ như một chiếc xe con vậy.

Là lợn rừng bên trong phó bản bị phù thủy tà ác khống chế, nó có đặc điểm riêng của mình chính là trên thâm thể bị bao phủ bởi khí tức u ám, Tại sao lại nói là khí tức u ám? Bởi vì trên người nó bốc bên khói màu tím đen, trong trò chơi này ngũ mao tiền là thứ bản thân Tiêu Phàm cực kì xem thường, tại sao những nhà thiết kế kia lại cảm thấy bộ dạng như vậy rất tàn bạo.

Sau khi quái vật bên trong phó bản xuất hiện, vì để có được [Tinh Quang Thiểm Diệu], Tuyết Dạ cũng liều mang, ngay lập tức điều khiển tấm khiên bảo vệ trước mặt Tiêu Phàm.

Nhìn thấy một màn quen thuộc như vậy, Tiêu phàm cảm thấy rất thân thiết, nhất thời hảo cảm với Tuyết Dạ tăng lên rất nhiều.

Cá tính của lợn rừng tương đối thẳng thắn, nhìn thấy có người xâm nhập vào địa bản của chính mình, phản ứng đầu tiên chính là hung hăng tấn công những người mới đến này!

Tuyết Dạ nhìn thấy lợn rừng nhào về phía mình, thân thể phản ứng théo bản năng, muốn né tránh giống như trước đây, nhưng bỗng nhiên nhớ đến mình vẫn còn trong sự kiểm tra của Tiêu Phàm, hình như bây giờ mình phải dùng tấm khiên để phòng ngự, chống đỡ chính diện.

Ngay lập tức Tuyết Dạ thu lại bước chân muốn rút lui của mình, chạy như bay đến trước mặt lợn rừng.

Nhưng lúc Tuyết Dạ đừng lại vị trí cũ, bỗng nhiên nghĩ đén một vấn đề, đụng đến con lợn rừng to như xe thể thao thế này, chính mình nên chống cự như thế nào đây?

Vì thế cho nên dưới phong cách tác chiến quen thuộc, Tuyết Dạ đột nhiên không biết phải làm sao…

Mà trong mắt Tiêu Phàm thì thấy Tuyết Dạ nhìn thấy lợn rừng chạy đến, hình như bị lợn rừng làm cho sợ đến vỡ mật, muốn chạy mà chạy không nổi, ngây ngốc đứng tại chỗ, cầm tấn khiên chầm chờ, kết quả lại bị lợn rừng đụng phải, cả người lăn quay…

Thấy cảnh này, Tiêu Phàm có chút run rẩy, hắn không ngờ Tuyết Dạ vô dụng tới như vậy, Xà Cơ mà ở đây nhất định sẽ rất thân thiết với “cô”, so với Xà Cơ thì tên Tiểu Bạch ngu ngốc này, chỉ có thể dùng rau cải trắng để hình dung mà thôi…

Nhưng lúc này cũng không phải lúc Tiêu Phàm nên oán hận trình độ của Tuyết Dạ, bởi vì nếu cư stieeps tục như vậy, Tiêu Phàm có thể nhìn thấy cảnh “Heo ủi rau cải trắng” trong truyền thuyết luôn rồi.

Tại sao Tiêu Phàm cho rằng sẽ xuất hiện cảnh “Heo ủi rau cải trắng”, bởi vì trong mắt Tiêu Phàm, nhan sắc Tuyết Dạ cũng khá ổn, đây là một suy nghĩ thành thật của Tiêu Phàm trong lúc này…

May mà Tiêu Phàm ra tay kịp thời, cái “cải trắng tốt” Tuyết Dạ này mới tránh khỏi việc bị lợn rừng trong phó bản chà đạp, lúc Tiêu Phàm rút kiếm chém lợn rừng đã nghĩ như vậy.

Về phần Tuyết Dạ, cậu đang suy nghĩ về vấn đề khảo hạch…

Vấn đề phòng ngự này hơi khó đi, trước đây lúc chiến đấu ở trong trò chơi, cậu đều ưu tiên lựa chọn né tránh công kích của kẻ địch, ở tình huống không thể nào né tránh được thì mới có thể lựa chọn cứng đối cứng.

Mà thực ra nói là cậu cứng đối cứng cũng không chính xác lắm, đúng hơn mà nói là dùng mượn lực đỡ lực.

Loại đội ngũ người chơi cho MT (1) cứng rắn chịu thương tổn như này, cậu quả thật chưa từng thử qua.

Bởi vì lấy trình độ chơi trò chơi của cậu, hoàn toàn không cần sử dụng loại phương thức phòng ngự thô bỉ này, đơn đả độc đấu cậu trực tiếp tiễn vong đối thủ là được rồi, vẽ vời thêm chuyện mà làm gì.

Nhưng bây giờ phiền phức hơi lớn, bởi vì lần này mà cậu muốn tiến hành không phải là chiến đấu bình thường, cũng không phải là phó bản thông thường mà là một loại khảo hạch kỹ xảo trò chơi, hết lần này đến lần khác lại chính là thứ phòng ngự che chắn mà cậu coi thường cũng như không quen thuộc nhất.

Chuyện này khiến Tuyết Dạ vô cùng buồn rầu, thầm nghĩ sớm biết như vậy thì lúc còn chưa rời khỏi nơi đó, đi hỏi trải nghiệm tâm đắc của người chơi chuyên MT một chút thì tốt rồi, nhưng mà bây giờ cậu rời khỏi bọn họ đã lâu rồi, hiện tại gặp chuyện mới đi ôm chân phật liên hệ bọn hắn, đoán chừng sẽ vì chuyện này mà chọc ra một thân đầy phiền toái. Tuyết Dạ khó được lúc nhàn nhã như hiện tại, cậu cũng không muốn tự làm mất mặt mình, tự chui đầu vào lưới đâu.

Cho nên Tuyết Dạ quyết định, muốn tự học thành tài nhưng mà biểu hiện của cậu thực sự tự khiến cho bản thân lo lắng, biểu hiện bết bát như vậy, sau đó chờ cái đợi cậu sẽ không phải là cái người đội trưởng gọi là Mệnh Phàm này nói với cậu là nếu khảo hạch không đạt, hiện tại cậu trực tiếp cuốn gói cút xéo chứ.

Cuốn gói đi thật ra không quan trọng nhưng nếu như cậu cút đi rồi, vậy thì cậu và bộ trang phục sáng long lanh kia liền chia tay nhau từ đây rồi, thế nhưng đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy một bộ đồ lấp lánh tinh quang mỹ lệ đến như vậy trong trò chơi đó.

Tuyết Dạ càng nghĩ, trong lòng càng khẩn trương, sắc mặt xoát xoát xoát liền trắng bệch, mồ hôi ứa ra ướt trán.

Sau khi Tiêu Phàm chém giết lợn rừng bên trong phó bản, nhìn thấy Tuyết Dạ bên cạnh biến thành bộ dạng này, thở dài một hơi.

Cái hội vung tiền như rác trong trò chơi đều cứ như vậy, một chút ý thức chiến đấu cũng không có, vừa nhìn thấy lợn rừng vọt về phía mình, đến động cũng chả động nổi, thế mà mạnh mẽ đứng đó cho nó đụng ngã, không chỉ có thế, chỉ là bị quái va vào một phát thôi mà sắc mặt đã biến thành cái dạng này rồi, tố chất tâm lý kém như vậy, sau này còn chiến đấu với dã quái trong trò chơi thế quái nào được chứ.

Tuyết Dạ nhìn thấy vẻ mặt lúc này của Tiêu Phàm, trong lòng càng thêm không chắc chắn, cậu sẽ không thật bị đánh giá thất bại chứ, sao có thể như vậy được, cậu nói: “Đội trưởng, em…”

0.12332 sec| 2431.391 kb