Bên trong phó bản thung lũng Rắn Cát cấp địa ngục, Nhãn kính xà vương mà Tiêu Phàm quen thuộc đang điên cuồng gào thét.
Quanh người nó là một luồng tử khí nồng nặc, cái vảy rắn đen khịt đang tỏa ra tia sáng yếu ớt, đôi mắt rắn đỏ như máu nhìn chằm chằm vào người đàn ông mặc áo bào màu xanh da trời.
Dáng vẻ lúc này của Nhãn kính xà vương giống như là đang đe dọa, hơn nữa còn mang vẻ kiêng dè?
Một người có thể khiến cho loại quái vật có thực lực tương đương với cấp 40 như Nhãn kính xà vương phải kiêng dè sẽ là người phương nào chứ?
Người trước mặt Nhãn kính xà vương mày kiếm mắt sao, mũi cao môi mỏng, tóc hơi dài, hai sợi tóc đen rũ xuống hai bên tai, không có gió nhưng ống tay áo rộng của áo bào vẫn phất phơ, điều này là do tự bản thân người này tản ra một luồng khí thế mạnh mẽ, ngay cả luồng tử khí quanh thân Nhãn kính xà vương cũng bị làn gió này thổi bay hết mấy phần.
Hai tay của người đàn ông đặt ở sau lưng, hắn ta lẳng lặng nhìn con mồi trước mắt mình.
Trang phục của hắn ta thuộc loại cổ điển, chỉ có điều từ bộ trang phục này vẫn có thể nhìn ra được hắn ta là một Kiếm Sĩ nhân loại, bởi vì bên hông của hắn ta là một cái vỏ kiếm tinh xảo.
Bên trong vỏ kiếm không hề có thứ gì cả, điều này chứng minh bảo kiếm đã ra khỏi vỏ từ lâu, lại nhìn hai bàn tay trống trơn của hắn ta, là một Kiếm Sĩ tay không tấc sắt, lúc này hắn ta phải làm gì để chiến đấu với Nhãn kính xà vương hung ác kia chứ?
Hành động đỡ đòn của người đàn ông đó đã chứng minh tất cả, người đàn ông thực hiện một động tác vô cùng quen thuộc, một đạo kiếm quyết hướng về phía Nhãn kính xà vương, một thanh bảo kiếm với ánh sáng màu xanh bắn ra từ đất trống, lạnh lẽo đâm vào cơ thể của Nhãn kính xà vương, xuyên thẳng vào cái vảy đen cứng rắn của Nhãn kính xà vương rồi chọc thủng vào, một dòng máu tươi theo đó mà phun ra, Nhãn kính xà vương gào thét với vẻ thê lương, làm cho những hạt cát ở trên đỉnh hang bị chấn động rơi xuống đất, thế nhưng chẳng có hạt cát nào có thể rơi vào cái áo bào màu xanh của người đàn ông kia cả...
...
Chỉ chốc lát sau, người đàn ông giẫm lên cái xác to của Nhãn kính xà vương đang nằm trên mặt đất, lẳng lặng nhìn xung quanh rồi lại liếc nhìn cái hộp phần thưởng trong tay mình, vẻ mặt rất thất vọng: “Một người ở trong phó bản địa ngục, vẫn không có thu hoạch.”
Sau đó người đàn ông hóa thành một luồng kim quang rồi biến mất trong phó bản...
Nhìn thấy Kiếm Thần ra khỏi phó bản, Tiểu Ngũ đeo kính viền mỏng, lịch sự nhã nhặn vô cùng phấn khởi tiến lên nghênh đón.
“Đại ca, sao rồi, một người ở phó bản thung lũng Rắn Cát cấp địa ngục có thu hoạch không?”
Đúng vậy, người đàn ông mặc áo xanh này chính là Hội trưởng của công hội Trật Tự thuộc trận doanh Nhân Loại, Kiếm Thần.
Thân phận khác là thành viên của tổ hành động đặc biệt của cục Quốc An - Long Tổ, tổng phụ trách điều tra “Tân Sinh”.
“Không có.”
Giọng nói của Kiếm Thần rất bình thản, thế nhưng Tiểu Ngũ vẫn có thể cảm nhận được một sự mất mát không dễ nhận ra.
“Chỉ có điều, anh cảm thấy độ khó của phó bản thung lũng Rắn Cát cấp địa ngục rất khác lạ, hình như người thiết kế căn bản không muốn người chơi vượt qua...”
Kiếm Thần nhớ lại cảnh chiến đấu giữa mình và Nhãn kính xà vương, nghĩ thầm nếu không phải mình có kiếm pháp Thục Sơn, ước chừng rất khó để đánh bại con boss cuối cùng của phó bản này.
“Tại sao lại như vậy, thử nghiệm của chúng ta đã thu được các loại khả năng của “nó”, lần lượt từ bốn người cấp độ đơn giản, ba người cấp độ đơn giản, hai người cấp độ đơn giản, một người cấp độ đơn giản... mãi cho đến một người cấp độ địa ngục. Tại sao lại không có bất kỳ thu hoạch nào cơ chứ, có khi nào bác sĩ Mã đã tính sai rồi không.” Tiểu Ngũ nhìn bảng số liệu mà mình ghi chép được từ các thành viên của công hội Trật Tự vào hôm nay, trong lòng vô cùng khó hiểu, cảm thấy buồn bực với cái kết quả này.
“Không đâu, tuy bác sĩ Mã đã lớn tuổi, thế nhưng ông ấy tuyệt đối sẽ không phạm phải những loại sai lầm cấp thấp thế này, hơn nữa còn là vấn đề liên quan đến quốc gia nữa.” Kiếm Thần nghe được sự nghi ngờ của Tiểu Ngũ, nghĩ đến vị nhân viên nhân viên nghiên cứu khoa học làm người ta kính trọng kia, lập tức gạt bỏ.
“Nhưng nếu không tính sai, tại sao hôm nay chúng ta đã thử nghiệm hết tất cả khả năng rồi mà vẫn không hề có bất kỳ thu hoạch nào? Lẽ nào người khác đã lấy nó đi từ sớm?”
“Không thể nào, anh đoán là thứ này phải ở trong phó bản thung lũng Rắn Cát cấp địa ngục, mà người chơi bình thường thì không thể nào vượt qua được độ khó của cấp độ địa ngục, cho nên hẳn là không có ai lấy được nó trước chúng ta cả. Anh định thử thêm mấy lần nữa, nếu đến lúc cuối cùng mà chúng ta vẫn không thu hoạch được gì, vậy thì chỉ có thể là do bác sĩ Mã đã thất bại trong việc mô phỏng server Mỹ của trò chơi “Tân Sinh” mà thôi, dù sao thì người thiết kế ra thứ này được gọi là “kỳ tích nhân tạo” - John.”
“Nếu thật là vậy, mấy ngày nay chúng ta đã làm chuyện vô ích rồi, mãi đến lúc cuối cùng ngay cả thứ mà John đã thiết kế là thứ gì chúng ta cũng không biết.” Tiểu Ngũ nghe được câu nói của Kiếm Thần thì trong lòng cũng cảm thấy mất mát.
Kiếm Thần không biết phải trả lời câu này thế nào, hắn ta chỉ có thể im lặng không nói gì...
“Ha ha ha...” Một chuỗi tiếng cười lanh lảnh đánh gãy sự trầm mặc của Kiếm Thần và Tiểu Ngũ.
Tiểu Ngũ nghe được tiếng cười vô tâm này, trán liền nổi gân xanh, cậu ta hét lên với cô gái đang ngồi ở một bên, rảnh rỗi xem video thông qua chức năng của kênh tin nhắn: “Nhị tỷ, chị đang làm gì thế hả! Bây giờ là lúc chấp hành nhiệm vụ, sao chị không hề lo lắng gì, trái lại còn cười hì hì ở một bên!”
“Đứa em tsundere bốn mắt à, chị có chọc em đâu, chị đang thu thập tình báo mà, em chỉ biết ở nhà cả ngày thôi, nói cho hay là đang làm kỹ thuật, thật ra chỉ là một con mọt sách.”
Người chơi nữ đang nói chuyện là Tử Yêu, thành viên của Long Tổ thuộc cục Quốc An, am hiểu thu thập tình báo và nằm vùng, còn Tiểu Ngũ thì am hiểu phân tích tình báo và kỹ thuật điện tử.
Nghe Tử Yêu nói mình là con mọt sách, Tiểu Ngũ liền tức giận, cậu ta chỉ vào Tử Yêu nhưng vẫn không nói ra được một câu hoàn chỉnh, chỉ có thể nói kiểu đứt quãng: “Chị… Chị… Chị…”
Miệng lưỡi của Tử Yêu rất sắc bén, không hề ngốc nghếch như Tiểu Ngũ: “Chị cái gì mà chị, chị nói em là con mọt sách đấy, lúc trước khi đặt tên cho công hội, em còn muốn đặt là Hoa Hạ Hiên Viên nữa chứ, may là chị có ở đó, nếu không thì chúng ta đã tiêu đời rồi, chúng ta ở đây để chấp hành nhiệm vụ bí mật! Em đọc tiểu thuyết nhiều quá hay sao, lại muốn đặt một cái tên dễ đoán như vậy, em muốn hại chết mọi người đúng không! Sao em không đặt tên cho công hội của chúng ta là Long Tổ Cục Quốc An luôn đi, bởi vậy chị mới nói em ở nhà lâu quá nên đã trở thành ngốc nghếch đâu có sai đâu.”
Tiểu Ngũ bị Tử Yêu làm cho tức đến mức đỏ hết cả mặt, khó khăn lắm mới bình tĩnh lại được, cậu ta chỉ vào Tử Yêu rồi nói: “Nhị tỷ, nếu chị thu thập tình báo thì tại sao lại cười chứ, rõ ràng là chị đang chơi trong giờ làm việc.”
Tử Yêu nghĩ đến cái video mà mình đang xem thì lại nở nụ cười, hết cách rồi, cuộc chiến đó thực sự quá thú vị, không thể không cười được.
“Hừ, con mọt sách như em thì biết gì chứ, chị đang xem giải đấu PK biểu diễn “Tân Sinh”, tìm hiểu về thực lực của người chơi trong server Trung Quốc của chúng ta, chỉ là chị không nghĩ đến quán quân của cuộc thi đấu lần này là Mệnh Phàm lại buồn cười đến vậy.”
“Giải đấu PK biểu diễn “Tân Sinh”? Thứ này có gì đáng để xem chứ, nếu không phải lúc đại ca sắp làm xong nhiệm vụ mở khóa khu vực liên thông, Long Ngạo Thiên lại chặn ngang, quán quân của cuộc thi đấu lần này chính là đại ca.” Tiểu Ngũ vô cùng không phục.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo