“Vì vậy chị mới nói em ngốc, chúng ta không thể công khai như vậy được, suốt ngày em cứ nghĩ đến chuyện nổi tiếng, nếu đại ca trở thành quán quân của cuộc thi đấu lần này, sao chúng ta còn có thể hành động bí mật ở trong trò chơi được nữa! Lúc rảnh rỗi thì em hãy cố gắng học làm sao để nằm vùng với chị đi, con mọt sách!” Tử Yêu mắng Tiểu Ngũ với vẻ hận không thể mài sắt thành kim.
Kiếm Thần không để ý đến cuộc cãi vã của hai người, hắn ta hỏi Tử Yêu: “Nhị muội, cuộc thi đấu lần này có chuyện gì đáng lưu ý hay không.”
Tử Yêu thấy Kiếm Thần hỏi mình, thu lại nụ cười trên mặt: “Chỉ là những tin tình báo không quan trọng lắm, có điều anh sẽ có hứng thú với một người trong đó.”
Tử Yêu mở video giải đấu PK biểu diễn “Tân Sinh” ra, bắt đầu chiếu video, cảnh tượng là trận chung kết giữa Tiêu Phàm và Tịch Dương.
Kiếm Thần nhìn nửa đoạn đầu hai người chỉ đánh qua đánh lại, không biết tại sao Tử Yêu nói mình sẽ cảm thấy hứng thú với người nào đó, đang định hỏi, hắn ta chợt thấy trong video Tiêu Phàm bắt đầu bước lảo đảo để né tránh mũi tên mà Tịch Dương bắn ra, động tác của Kiếm Thần cũng theo đó mà ngừng lại…
Sau khi chiếu xong, đôi mắt sắc bén của Kiếm Thần sáng lên, hắn ta quả thực rất có hứng thú với cái tên gọi là Mệnh Phàm này, hắn ta nhận ra kỹ năng của Tiêu Phàm dùng khi chiến đấu với Tịch Dương là gì, Túy Tiên Vọng Nguyệt Bộ, Kim Tàm Thoát Xác, Ngự Kiếm Thuật, mặc dù sử dụng ở trong game, thế nhưng Kiếm Thấn nhất định phải tìm hiểu chuyện này một cách rõ ràng.
…
“Tiểu Ngũ, giết anh.”
Kiếm Thần bỗng nhiên nói ra một câu không đầu không đuôi như vậy, sấm rền gió cuốn, làm cho Tiểu Ngũ không thể phản ứng lại kịp.
“Anh mới đánh phó bản cấp địa ngục nên đã lên cấp 31, giết anh một lần để anh xuống cấp 30, nếu không thì anh sẽ bị hạn chế về cấp bậc nên không vào phó bản được. Ngày mai anh định đánh phó bản cấp địa ngục một mình lần nữa, dù sao thì thung lũng Rắn Cát là phó bản mỗi ngày, chỉ có thể thử nghiệm mỗi ngày. Một lát sau anh còn phải điều tra những chuyện quan trọng khác nữa, anh sẽ offline trước, sau khi anh offline thì mấy em tiếp tục tiến hành thử nghiệm ở thung lũng Rắn Cát, tránh việc xác suất khen thưởng khiến chúng ta mất mục tiêu lần này.”
Kiếm Thần lập tức nói đến nguyên nhân tự sát và cách bố trí hành động cho Tiểu Ngũ, sau khi Tiểu Ngũ ném mấy quả cầu lửa cho Kiếm Thần, rốt cuộc thì Kiếm Thần cũng biến thành ánh sáng nhạt rồi biến mất ở cửa vào thung lũng Rắn Cát…
Trong một nhà trọ ở thành phố S, một người đàn ông ủ rũ ngồi trong góc tường, lưng dựa vào tường, vẻ mặt nhìn có chút mỏi mệt.
Người đàn ông này đang cúi đầu, sợi tóc xõa tự nhiên xuống trán, che khuất vẻ mặt của hắn ta lúc này.
Một khung ảnh đang đặt dưới đất trước mặt hắn ta, trong ảnh chụp là một hình ảnh mà khi người ta nhìn vào cảm thấy vô cùng thoải mái.
Người đàn ông vươn tay ra chạm vào khung ảnh, đến lúc chạm vào bức ảnh trong khung hình đó, tay của người đàn ông này dừng lại một chút, sau đó vô cũng dịu dàng vuốt ve bức ảnh, nước mắt chảy xuôi trên gò má.
"Xin lỗi, là anh vô dụng, Tiểu Thúy..."
Sau khi Trần Hi Dương bị Tiêu Phàm giết chết trong trận chung kết, tâm trạng vô cùng ủ rũ liền logout khỏi game nhưng lúc này trong đầu hắn ta không ngừng lặp lại tình cảnh hắn ta bị Tiêu Phàm một chiêu giết chết.
Đây là lần đầu tiên sau khi hắn ta trở thành "truy phong giả" chết ở trong tay người khác, mà người đánh bại hắn ta chính là người hắn ta quá quen thuộc - Tiêu Phàm.
Nhưng sau khi nghĩ lại, Trần Hi Dương quyết định bỏ đi hai từ "quen thuộc".
Bởi vì hắn ta cũng không hề quen biết với người mà hắn ta đã đối mặt trên trận đấu chung kết trong cuộc PK của "Tân Sinh", tuy rằng người kia có khuôn mặt vô cùng quen thuộc với hắn ta nhưng theo bản năng Trần Hi Dương vẫn cảm thấy người ngày vô cùng xa lạ, hơn nữa trên người còn không ngừng tản ra một sự áp bức khiến cho hắn ta đến hô hấp cũng phải khó khăn, cho đến bây giờ, Trần Hi Dương hồi tưởng lại "người kia" không khỏi sợ từ trong tâm.
"Đáng ghét! Rốt cuộc là mình đang sợ cái gì! Không phải chỉ là thua một lần thôi sao! Sau này còn có cơ hội!"
Trần Hi Dương đứng dậy, đi đến cạnh bức tường, hung hăng đấm một cú lên chỗ trống của bức ảnh tót nghiệp đã che kín phi tiêu.
Trên ảnh tốt nghiệp, hình ảnh của Tiêu Phàm đẫ bị nắm đấm của Trần Hi Dương che kín lại, mà bàn tay của Trần Hi Dương cũng vì dùng sức quá độ mà nhanh chóng đỏ lên...
Không để ý tới Tiêu Phàm này trước kia có kiêu ngạo kia đang làm gì, trong khu biệt thự Hàn gia ở khu nhà giàu thành phố S còn có một vị đại mỹ nhân đang vô cùng "nhớ" Tiêu Phàm...
Trước kia Hàn Thi Toàn chỉ tập luyện Hoa Kiếm, bỗng nhiên hôm nay lại thay bằng Trọng Kiếm, cô có chút không quen, chém lên chém xuống một lúc trong phòng tập tại gia, cổ tay liền có chút mỏi.
Cô nhìn thời gian một chút, có chút không yên lòng, quay sang hỏi em gái ruột hàn Thi Dao: "Kết quả trận đấu như thế nào?"
Hàn Thi Dao nhìn Hàn Thi Toàn một cái, biểu cảm có chút cứng ngắc.
"Chị hỏi là kết quả trận đấu như thế nào!" Hàn Thi Toàn nhấn mạnh thêm.
"Mệnh Phàm là quán quân..."
Hàn Thi Dao chỉ có thể thấp thỏm mà nói ra chi tiết tình huống của trận đấu.
Những lời này rất ngắn, chỉ có năm chữ nhưng năm chữ này cũng đủ để kích thích Hàn Thi Toàn rồi.
Hàn Thi Toàn không nói gì cả, bởi vì cô đã hét lên.
"A! A! A!"
Cô vừa hét vừa vung kiếm trong tay không ngừng chém vào bia ngắm trước mặt, trên tấm bia kia có hai tờ giấy Tuyên, dùng bút lông viết lên hai chữ "Mệnh" và "Phàm"...
Chú quản gia Lý chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ này của đại tiểu thư, hỏi lại Hàn Thi Dao một lần: "Nhị tiểu thư, hôm nay rốt cục đại tiểu thư làm sao vậy?"
"Haizz." Hàn Thi Dao cũng chỉ biết thở dài.
Chú Lý thấy Hàn Thi Dao vẫn không trả lời, lại nhìn Hàn Thi Toàn đang nổi điên một bên, chỉ biết đau lòng, tính toán cùng tấm sự với Hàn Thi Toàn để hướng sự chú ý của cô sang việc khác.
Nhìn hai chữ "Mệnh" và "Phàm" được viết trên giấy Tuyên Thành đang được dính trên bia ngắm mà bay phấp phới nói: "Đại tiểu thư, sao cô lại lựa chọn hai từ này, hai từ "mệnh phàm" này mặc dù không nối liền với nhau nhưng đặt cùng nhau cho người ta cảm giác rất có ý nghĩa. Mắt nhìn của đại tiểu thư quả nhiên là rất tốt."
Hàn Thì Toàn nghe xong lời nói của chú Lý lại hét to hơn "A a a", chú Lý nhìn mà trợn mắt há mồm, hoàn toàn không biết có chuyện gì xảy ra.
Hàn Thi Dao biết chú Lý là muốn tốt cho chị của mình, muốn để chị chú ý đến cái khác, tiếc là chú ấy không rõ tình hống, lại động vào hai từ "Mệnh Phàm".
Nhìn bộ dáng của Hàn Thi Toàn, Hàn Thi Dao vừa buồn vừa giận, đúng lúc này, di động của Hàn Thi Dao vang lên...
"Alo."
"A, vâng, tôi biết rồi, Phỉ Phỉ, tôi sẽ nói cho chị tôi biết."
.
Hàn Thi Dao nói xong liền cúp máy, sau đó nói với Hàn Thi Toàn đang không ngừng đâm chém; "Phỉ Phỉ vừa mới gọi điện thoại tới, nói chị có cần đường đỏ, cẩu kỷ, táo đỏ, cô ây rảnh sẽ mang tới nhưng mà chị, nhà chúng ta không phải vẫn còn sao, sao chị lại muốn cô ấy mang tới?"
Hàn Thi Dao có chút nghi hoặc, cố không biết Phỉ Phỉ vì sao lại chuẩn bị những thứ này cho chị của mình.
Nhưng mà chú Lý rõ ràng đã hiều được, lập tức "lý giải" lý do vì sao đại tiểu thư lại phát điên lên như vậy, chú Lý mỉm cười với Hoàn Thi Toàn đang đứng ở giữa sân, ôn hòa nói: "Đại tiểu thư, chú ý nghỉ ngơi, lúc này không thể vận động mạnh, tôi đi chuẩn bị nước đường đỏ cho cô."
Hàn Thi Toàn nghe được lời nói của Hàn Thi dao và chú Lý lại càng thêm tức giận, chém ngày càng mạnh vào bia ngắm...
Phỉ Phỉ đáng chết, cô ta muốn làm mình tức chết sao, rõ ràng là cô ta thấy mình bại dưới tay Mệnh Phàm mới nhân cơ hội gọi điện tới cười nhạo ta, bây giờ còn vu cho dì cả của mình nữa, cô ta thật sự là đồ tiện nhân, cặn bã giống hệt như Mệnh Phàm!
Nhưng mà bây giờ mình sao có thể xấu hổ mở miệng giải thích với chú Lý rằng kinh nguyệt của mình chưa đến chứ, thật sự là đồ tiện nhân Phỉ Phỉ này thật quá đang ghét!
...
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo