Màn hình trận đấu đã xuất hiện lần thứ ba trên máy tính của Tiêu Phàm nhưng hắn vẫn im lặng ngồi trước máy vi tính.

Trên màn hình, người đó đang rất thoải mái PK với Tịch Dương, thậm chí có thể nói, lúc PK, thái độ của "hắn" có vẻ hơi thờ ơ.

Mặc dù hành động của "Tiêu Phàm" giống như hơi cà lơ phất phơ, nhưng Tiêu Phàm vẫn cảm nhận được một cảm giác vô cùng mãnh liệt tỏa ra từ trên người "hắn". Dường như hắn đang muốn nói với Tiêu Phàm, "hắn" cà lơ phất phơ như vậy là vì đối thủ quá yếu.

Tịch Dương quá yếu?

Lần này Tiêu Phàm chỉ cười cười, nụ cười của hắn rất gượng gạo. Dường như không phải hắn đang cười những lời này, mà giống như đang cười chính mình, đương nhiên không phải hắn cười "hắn" đại sát tứ phương trong giải PK biểu diễn "Tân Sinh" này.

Nói đúng hơn, người thắng trong trận PK đó cũng không phải hắn, nhưng mà "hắn" rốt cuộc là ai?

Lúc này Tiêu Phàm mới nhớ tới một người trong đội của hắn, ID người chơi là Bán Trường Niên.

Bán Trường Niên là một người chơi mắc chứng đa nhân cách. Lúc nào bị thương thì sẽ đổi tính, mà hai tính cách này lại hoàn toàn trái ngược nhau.

Vì vậy, hắn có một suy đoán vô cùng đáng sợ đối với tình hình hiện tại của mình, và cũng rất sợ suy đoán này...

Sau đó, Tiêu Phàm lại nghĩ tới điều kiện trúng tuyển vào trận doanh Ác Ma của game "Tân Sinh", trước đây hắn vẫn luôn không thừa nhận chuyện này. Nhưng hôm nay hắn lại cảm thấy do dự, trong lòng bắt đầu trở nên hoang mang...

Nếu như nói hắn say rượu rồi đánh bại một kẻ có thực lực như Tịch Dương thì có đánh chết Tiêu Phàm cũng không tin...

Chẳng lẽ hắn cũng mắc chứng đa nhân cách giống như Bán Trường Niên?

Nếu không sao hắn có thể không nhớ được chuyện đánh bại Tịch Dương như thế nào chứ?

Chẳng lẽ hắn thật sự đúng với quy tắc tuyển người chơi của trận doanh Ác Ma?

Không lẽ hắn thật sự là giống như Hổ Nữu, Xà Cơ và Bán Trường Niên, đều là kẻ có tâm lý biến thái?

Không đâu, không đâu, hắn không nên như vậy! Hăn tuyệt đối không thể chấp nhận chuyện này!

...

Tiêu Phàm điên cuồng bịt tai lại, những suy nghĩ thoáng qua trong đầu khiến cho trong lòng hắn liên tục sợ hãi và hoảng loạn.

Mà trong video, kẻ có gương mặt y chang Tiêu Phàm vẫn đang nhẹ nhàng đánh tiếp với Tịch Dương, Tịch Dương lại bị một kiếm vô cùng thô bạo nữa chém chết.

Một hình ảnh đơn giản như vậy, không biết mọi người lặp đi lặp lại bao nhiêu lần...

...

Trong một khu phố cũ ở thành phố S...

Những hàng đèn cao áp chỉnh tề đứng hai bên đường, trên đó phủ một lớp bụi dày. Thậm chí, bởi vì trời mưa mà đã bị rỉ sét khá nhiều, lớp sơn bên ngoài cũng bắt đầu theo những vụn sắt rỉ rơi ra, từng chỗ từng chỗ, bỗng chốc nó trở nên rất loang lổ, trông hơi xấu xí.

Bởi vì trời đã tối, đèn đường cũng đã được bật sáng lên, chiếu sáng đường về nhà cho mọi người.

Mặc dù ánh đèn đó không rực rỡ sáng chói nhiều màu như những ngọn đèn ở trong thành phố S, nhưng ánh sáng mờ mờ nhạt nhạt đó cũng là một loại hương vị dễ làm say lòng người.

Dưới một cột đèn cao áp, một ông lão ăn mày đang đứng dựa lưng vào cột đèn, cầm một cái hồ lô cũ kỹ uống từng hớp từng hớp, đôi khi lại ợ một hơi, khiến cho người nhìn vào đều cảm thấy ông ta đang rất hưởng thụ. Mùi rượu nồng nặc đó cũng lặng lẽ bay ra bên ngoài, đêm, càng thêm mê hoặc...

Những người sinh sống trong khu nội thành cũ bình thường cũng không phải là người giàu có. Nhưng nếu gia cảnh giàu có thì cũng sẽ không chọn sinh sống ở đây mà sẽ chọn ở những khu vựa sầm uất trong thành phố S.

Cũng chính vì thế, nên ông lão ăn xin cả người ăn mặc lôi thôi mới không bị mọi người xua đuổi.

Buổi tối tĩnh lặng cũng có thể uống rượu một mình dưới anh đèn đường, mà không bị ai quấy rầy sự vui vẻ của bản thân.

Mặc dù, vẻ ngoài của bình hồ lô rượu cổ xưa có hơi xấu xí, thế nhưng rượu bên trong thật ra rất thơm. Nếu như lúc này có người am hiểu về rượu đi gần ông lão ăn xin, thì chắc chắn cũng sẽ bị mùi hương thơm ngát này làm cho thèm thuồng, sẽ bất chấp tất cả mà nhìn ông lão ăn xin lôi thôi nuốt nước miếng.

Rượu có thơm đến thế nào, nhưng sức chứa của hồ lô rượu dù sao cũng có hạn, thế là chỉ sau chốc lát, một chút rượu cũng không còn, toàn bộ đã vào trong miệng lão ăn xin.

Lão ăn xin há miệng, lấy tay dốc dốc bình hô lô vào miệng mình, sau khi chắc chắn trong hồ lô thật sự không còn một giọt nào mới luyến tiếc buông hồ lô ra, lẩm bẩm nói một mình: "Rượu chả còn nữa rồi, đêm nay còn chưa đã mà."

"Chỉ có điều, sẽ nhanh có người đưa tới nữa thôi."

Lão ăn xin trông về cuối đường, đôi mắt vốn đã bị cồn làm cho mơ mơ màng màng nay lại như phát ra ánh sáng...

Đêm nay, trong nội thành cũ, những người đàn ông đang trên đường trở về nhà đều cảm thấy rất phấn khởi, bởi vì họ thấy ở gần đó có một chiếc xe thể thao MagLev.

(Maglev, hoặc hệ thống treo từ là một phương pháp mà một vật thể bị treo mà không có sự hỗ trợ nào khác ngoài các từ trường. Lực từ được sử dụng để chống lại các tác động của gia tốc trọng lực và các gia tốc khác.)

Loại xe này chỉ có thể thấy được trên TV, bây giờ lại có thể chiêm nghưỡng ở một khoảng cách gần đến vậy, quả thật làm bọn họ dù chỉ cầm số tiền lương ít ỏi này trang trải cuộc sống thì mọi người vẫn cảm thấy phấn khởi không thôi.

Chiếc xe thể thao đen chạy ngược lên từ con phố cũ, phóng vèo qua hệt như một tia sáng...

Một lát sau, chiếc xe thể thao dừng lại cuối một con đường nhỏ, cửa xe mở ra, một người đàn ông đẹp trai từ trên xe bước xuống, áo sơ mi trắng quần tây đen, khí thế hừng hực.

Nếu như lúc này ở gần đó có cô gái nào đang độ tuổi xuân, chắc chắn sẽ bị sự đẹp trai này làm cho té xỉu, bởi vì khí chất của người đàng ông này làm người ta cảm thấy tựa như thanh kiếm ra khỏi vỏ vậy, đâm thẳng vào tim người ta.

Người đàn ông đi men theo con đường, rồi dừng lại dưới một cột đèn.

"Sư điệt Độc Cô Thần, đến bái kiến sư thúc Tiêu Sái."

Độc Cô Thần khom người chào Lý Tiêu Sái, không dám làm gì bất kính với lão ăn xin lôi thôi trước mặt.

"Ha ha, Tiểu Thần tử, lâu rồi không gặp, con còn nhớ đến sư thúc sao? Năm đó, lúc ta gặp con, con vẫn còn là một con sên nhỏ, thế mà không ngờ giờ lại trưởng thành nhanh đến vậy."

...

Đúng vậy, năm đó ở Thục Sơn, lúc Độc Cô Thần Thục Sơn theo chân sư phụ học kiếm pháp Thục Sơn có từng gặp vị sư thúc này một lần, bây giờ đã nhiều năm như vậy, dáng vẻ ngày tháng ấy của hắn đó đã thay đổi đến nổi không còn nhận ra nữa rồi.

Thuở nhỏ, Độc Cô Thần may mắn được bái sư đương kim chưởng môn Thục Sơn "Kiếm Thánh đời thứ hai mươi ba" là Vũ Vân làm học trò, học tuyệt học Thục Sơn.

Tu đạo vốn không phải chuyện dễ, lại thêm nguyên khí trời đất bây giờ rất mỏng manh, muốn luyện thành tinh túy Thục Sơn đã khó lại càng thêm khó, cho nên từ lúc nhỏ Độc Cô Thần vẫn luôn ở trên Thục Sơn, trong lòng không suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác, vất vả chuyên tâm tu luyện.

Người thường có thể nhìn thấy, ngoại trừ sư phụ và các sư huynh đệ cùng phái ra thì không còn người nào nữa, mãi cho đến một ngày, một lão ăn xin bỗng trở về Thục Sơn.

Thục Sơn chính là cấm địa nhân gian, nơi giao nhau với trần thế sẽ tự có cấm chế của môn phái ngăn lại, cho nên không phải người thường nào cũng có thể vào. Thế là ngày đó Độc Cô Thần mới biết được, thì ra mình còn có một vị sư thúc đang chơi đùa ở nhân gian.

Lý Tiêu Sái.

Sư đệ của đương kim chưởng môn Thục Sơn Vũ Vân "Kiếm Thánh đời thứ hai mươi ba", danh hiệu"Tửu Kiếm Tiên đời thứ hai mươi ba", truyền nhân của tuyệt học Tửu Tiên Thục Sơn, cũng chính là sư thúc của Độc Cô Thần.

Khi đó Độc Cô Thần còn nhỏ, sư thúc trong ấn tượng của hắn chính là một ông chú cà lơ phất phơ, lúc ấy hắn trở về không lâu thì có mâu thuẫn với sư phụ, cả hai ầm ĩ một trận, sau đó vội vàng rời đi. Cụ thể vì sao mà cãi lộn, cũng là do thời gian trôi qua quá lâu rồi, ấn tượng trong Độc Cô Thần cũng đã mờ nhạt nhớ không rõ nữa, cho nên Độc Cô Thần chưa từng nói chuyện với vị sư thúc này.

...

0.24753 sec| 2435.859 kb