Vũ Tinh cũng biết mình hay quên, nhưng thấy Mị Hỏa cái cô gái không đứng đắn này dùng vẻ mặt thương hại nhắc nhở mình, trong lòng cô lại tức giận không hiểu được.

Vũ Tinh kiểm tra lại chỗ ngồi của mình, không có cái gì bị bỏ quên, lại nhìn đấu trường một chút, trong lòng vẫn có chút chủ quan, không bỏ quên thứ gì. Vì sao mình luôn cảm thấy mình đã quên cái gì đó, thế nhưng là quên cái gì đây?

Vũ Tinh nghĩ đi nghĩ lại, nghĩ đến đau cả đầu, mặc kệ! Lúc nào nên nhớ lại thì sẽ nhớ.

Phong Ma Tiểu Xích Lang cũng không có rời đi, rất có hứng thú nhìn Tiêu Phàm đang nằm trên đất, trong mắt lộ ra ánh sáng.

Tiểu Miêu bên cạnh Phong Ma Tiểu Xích Lang nhìn vẻ mặt của Phong Ma Tiểu Xích Lang lúc này đang nhìn về phía Tiêu Phàm, trong lòng vô cùng bất an. Trời ạ, “Ô Yêu Vương” Mệnh Phàm là yêu quái hay sao, hình như Phong Ma Tiểu Xích cũng bị hắn bẻ cong rồi.

Phong Ma Tiểu Xích Lang cũng phát hiện hình như Tiểu Miêu cũng đang nhìn mình, nghi hoặc xoay người nhìn cô ta. Phản ứng của Phong Ma Tiểu Xích Lang khiến cho Tiểu Miêu giật mình trong lòng, lập tức hiểu rõ nhanh chóng thu thập đồ đạc rời đi. Hành động cuống quýt của Tiểu Miêu khiến cho Phong Ma Tiểu Xích Lang ngây người trong giây lát.

Tuy nhiên nếu như Phong Ma Tiểu Xích Lang biết được suy nghĩ trong lòng của Tiểu Miêu lúc này, đoán chừng không phải người chơi có khả năng chiến đấu cũng sẽ bước lên liều mạng với Tiểu Miêu.

Lúc trước Phong Ma Tiểu Xích Lang không hiểu tại sao Tiểu Sửu Hoàng lại tán thưởng cái tên Tiêu Phàm nhìn vô cùng bình thường này. Bởi vì Phong Ma Tiểu Xích Lang không hiểu chiến đấu, hắn không hiểu được tiềm lực mà Tiểu Sửu Hoàng nói đến là cái gì, phát triển cái gì.

Mà lần tranh tài này kết thúc, hắn dường như thấy được trên người Tieu Phàm cũng có thứ tương tự như trên người Tiểu Sửu Hoàng.

Đặc biệt là nửa đoạn sau trong trận đấu cùng với Tịch Dương, Tiêu Phàm để lộ khí tức nguy hiểm kai liền khiến cho Phong Ma Tiểu Xích Lang cảm thấy nhìn thấy một tên khác điên giống Tiểu Sửu Hoàng.

Cái phát hiện này không thể nghi ngờ là một phát hiện không tồi đối với Phong Ma Tiểu Xích Lang. Số lượng tên điên trong cái trò chơi này càng nhiều, khí tức của người không bình thường trong trận doanh Ác Ma và người thường hỗn loạn truyền ra ngoài, mà sự tồn tại của những người không bình thường trong trận doanh Ác Ma này chính là sự đảm bảo lớn nhất cho Thính Phong Các của hắn tiếp tục tồn tại.

Bởi vì một khi trận doanh Ác Ma cũng giống như hiện thực, bị những người duy trì trật tự điều chỉnh trở về bình thường. Như vậy, mục tiêu tiếp theo bị xử lý chính là tổ chức tình báo bọn họ. Nếu như làm không tốt, Thính Phong Các sẽ giống như tạp chí Bát Quái mà hắn ta sáng lập trong hiện thực, đều bị đối thủ làm cho sụp đổ.

Cho nên đối với Phong Ma Tiểu Xích Lang mà nói, trận doanh Ác Ma có thể tiếp tục giữ vững phát triển thì Thính Phong Các của hắn mới có thể tiếp tục sinh tồn. Mà sự xuất hiện của Tiêu Phàm là một chuyện vô cùng tốt không thể nghi ngờ. Cài trò chơi này, càng loạn thì càng tốt, như vậy không ai sẽ rảnh để đi để ý xem Thính Phong Các bọn hắn làm gì.

Xem ra chính bản thân hắn ta cần phải giúp “Ô Yêu Vương” Mệnh Phàm mới quật khởi này trở nên mạnh mẽ như giúp đỡ Tiểu Sửu Hoàng lúc trước. Hơn nữa, cái tên Tiêu Phàm này dường như mạnh mẽ có chút hơi quá. Tiểu Sửu Hoàng, anh bây giờ có thể đánh thắng được hắn không?

Phong Ma Tiểu Xích Lang vuốt cằm yên lặng suy nghĩ.

Ở một bên khác, Tiểu Sửu Hoàng mà Phong Ma Tiểu Xích Lang đang nhớ đến thì lại có vẻ hơi nhàm chán. Từng thanh từng thanh phi đao tinh xảo cứ thế bị ném vào không trung, sau đó các thanh đao lại được tay Tiểu Sửu Hoàng bắt lại được. Lưỡi đao sắc bén kai kẹp giữa hai ngón tay của Tiểu Sửu Hoàng khiến người ta kinh hãi không thôi.

“Chậc chậc, thật sự quá yếu. Sao lại cảm giác yếu hơn nhiều so với người chơi ở trận doanh Ác Ma vậy. Không phải nói bọn mày đạt đến cấp 10 là có thể chuyển chức à? Sao bị đánh là mềm nhũn ra vậy?

Người mà Tiểu Sửu Hoàng đang hỏi thăm chính là một đám người chơi của trận doanh Nhân Loại. Lúc này, đống người chơi đó đang núp trong điểm phục sinh của thành trấn, nhìn một đám người chơi chữ đỏ vây quanh họ ở trước mắt mà run lẩy bẩy. Đương nhiên cái thành trấn của nhân loại này cũng không phải thành Antequera của Tiêu Phàm.

Nơi này là trấn Bàn Thạch, nằm trên con đường dẫn từ một Tân Thủ thôn tới thành Antequera của loài người, là phó bản của trận doanh Nhân Loại, phù hợp với những người chơi từ cấp 10 tới cấp 30, tương tự với cốc Sa Xà của trận doanh Ác Ma.

Sau khi địa vực được liên thông, Tiểu Sửu Hoàng dẫn một đám người Huyết Tinh Ma Thuật Xã của mình đến trận doanh Nhân Loại thử nghiệm. Mà địa điểm được lựa chọn chính là trấn Bàn Thạch, dẫu sao thì những người chơi đang đánh phó bản trong giải thi đấu PK biểu diễn Tân Sinh đang diễn ra mấy ngày nay hẳn là có sức chiến đấu rất mạnh đi.

Nhưng kết quả lại khiến cho Tiểu Sửu Hoàng rất thất vọng.

Mới đầu, đám người chơi kia nhìn thấy một đám người chơi chữ đỏ trong Huyết Tinh Ma Thuật Xã này thì rất hưng phấn, vừa chạy về đám người Tiểu Sửu Hoàng vừa hét: “Mọi người mau tới bạo chữ đỏ đê!”

Thần sắc của đám người trận doanh Nhân Loại này như thể bắt được bảo bối, nhưng chẳng bao lâu sau, đám người kia tựa như một lũ vô dụng cùng nhau trốn ở điểm phục sinh không chịu ra. Điểm phục sinh là nơi cấm võ, Tiểu Sửu Hoàng cũng không còn cách nào khác.

Tiểu Sửu Hoàng nhìn những người chơi bị mình ngăn ở điểm phục sinh, lòng có chút nén giận. Lũ người này thực sự quá hèn nhát, đám người chơi trong trận doanh Ác Ma kia cho dù có đánh không lại thì ít nhất cũng có dũng khí liều mạng, nhưng đám người trước mắt này bị giết có một lần mà trốn biệt khống dám ra ngoài.

Mấy tên này thật quá yếu ớt, Tiểu Sửu Hoàng chém giết cũng chẳng có chút thú vị nào.

Tiểu Sửu Hoàng hắn hôm nay muốn tới trận doanh Nhân Loại điên cuồng chém giết để chúc mừng địa vực được liên thông đây này, không thì hắn kêu đám người Huyết Tinh Ma Thuật Xã đi theo làm gì cơ chứ. Tiểu Sửu Hoàng chỉ đơn giản muốn tụ hội với mọi người trong xã đoàn, cùng nhau chém giết người chơi khác. Chỉ là không nghĩ đến người chơi trong trận doanh Nhân Loại lại khiến hắn mất hứng.

Vì không vui nên lông mày của Tiểu Sửu Hoàng nhíu lại, khiến cho khuôn mặt vốn tái nhợt của hắn càng thêm dọa người...

Những người chơi nhân loại bị chặn ở điểm hồi sinh trong Bàn Thạch Trấn nhìn đám quái vật có tên màu đỏ đang đứng trước mặt, trong lòng bọn họ vô cùng sợ hãi, vỗn dĩ bọn họ phát hiện ra những người chơi tên đỏ thường lui tới, trong lòng liền mừng thầm, họ nghĩ rằng những người chơi đó có thể sẽ nổ ra trang bị tên đỏ.

Trò chơi “Tân Sinh” này, đánh quái sẽ không rơi trang bị, cho nên “nổ ra tên đỏ” không thể nghi ngờ chính là cách làm giàu nhanh nhất được mọi người nhất trí tán thành.

Hơn nữa đám người chơi tên đỏ bỗng nhiên xuất hiện ở Bàn Thạch Trấn lại không phải chỉ có một người, cũng không biết trong thời gian ngắn từ đâu chui ra nhiều người như vậy, cho dù có đồng người chơi tên đỏ cũng chẳng có gì đáng ngại, bởi lẽ người chơi của trận doanh Nhân Loại ở Bàn Thạch Trấn còn nhiều hơn.

Vì vậy, dưới sự thúc giục của lòng tham, bọn họ cứ thế mà vây quanh những người chơi tên đỏ ở trước mắt, sợ rằng trang bị rơi ra từ những người chơi tên đỏ này sẽ bị những người chơi khác cướp sạch.

Kết quả sau một trận thì bọn họ đã phát hiện ý tưởng của họ là sai lầm,sai một cách triệt để, bởi vì những người chơi tên đỏ không biết từ đâu chui ra này quả thực là một đám quái vật.

Lực chiến đấu của mỗi người đều rất cao siêu, hơn nữa còn giết người không chớp mắt, quan trọng nhất là hành vị của bọn chúng lại vô cùng quái dị , khiến cho người khác cảm thấy bọn họ chẳng khác nào một đám quỷ biến thái giết người. Sau khi giao chiến chẳng bao lâu bọn họ đã bị đám người này trực tiếp giết cho quân lính rã rời, sau đó mỗi người đều bị đám người chơi tên đỏ này giết một lần, mà hiện tại họ lại đang bị những kẻ biến thái này vây tại điểm hồi sinh.

Ra ngoài tiếp tục chiến đấu? Chỉ có kẻ ngốc mới đi ra ngoài!

0.28446 sec| 2427.305 kb