Sau khi Tiêu Phàm liên tiếp mạnh mẽ tấn công, Tịch Dương cuối cùng cũng không chống lại được mà ngã xuống, có điều Tịch Dương không hổ là “Truy Phong Giả”, ngay khi ngã xuống hắn ta lập tức bố trí một cái bẫy dây leo, sau khí Tịch Dương dựa vào dây leo để khống chế Tiêu Phàm rồi lập tức đánh trả một kích, tung ra kỹ năng đặc biệt, Hoàng Kim Tiễn!

Ánh sáng của Hoàng Kim Tiến vô cùng lóa mắt, những điều mà khán giả chú ý hoàn toàn không phải là Hoàng Kim Tiễn của Tịch Dương, mà họ đang chăm chú theo dõi biểu cảm của Tiêu Phàm.

Bọn họ nhìn thấy biểu cảm của Tiêu Phàm lúc này không hề có chút kích động nào, chỉ là trong sự bình thản xuất hiện thêm một nét phiền chán.

Phiền chán, đúng vậy, cảm giác lúc này Tiêu Phàm mang lại cho mọi người chính là phiền chán.

Đối với Tiêu Phàm mà nói, Hoàng Kim Tiễn của Tịch Dương chẳng khác nào một con côn trùng đáng ghét khiến cho hắn cảm thấy phiền chán.

Phải khí phách tới mức nào mới có thể thể hiện được thái độ khinh thường đến như vậy với chiêu tất sát của Tịch Dương!

Mà lúc này Hoàng Kim Tiễn đã rời khỏi cung tên nhanh chóng phóng về phía Tiêu Phàm, mà Tiêu Phàm lại vô cùng tùy ý mà ngồi xổm xuống, ngay lập tức Hoàng Kim Tiễn bắn trúng mục tiêu!

Trong lòng khán giả đều rất kinh ngạc, như vậy Mệnh Phàm hẳn là đã chết rồi, nhưng sau đó bọn họ phát hiện suy nghĩ của mình là sai lầm, bởi vì Hoàng Kim Tiễn căn bản không đến đúng mục tiêu là Tiêu Phàm.

Thân thể đang bị bao trùm giữa ánh sáng vàng của Tiêu Phàm đang dần dần hóa thành không hư ảo, cuối cùng hóa thành vô dụng, thứ Hoàng Kim Tiễn vừa mới bắn trúng chỉ là thế thân của Tiêu Phàm mà thôi!

Lúc này, thân ảnh của Tiêu Phàm lại xuất hiện trong tầm mắt của mọi người một lần nữa, đi về phía Tịch Dương. Nhưng khi hắn vừa mới bước đi vài bước, Cạm Bẫy Dây Leo mà Tịch Dương bố trí trên sàn đấu trước đó lại sinh ra.

Ngay sau đó, Tiêu Phàm trực tiếp giơ tay lên, một ngón tay giơ vút lên, hai thanh kiếm bay thẳng về phía Tịch Dương, giao nhau đâm thẳng vào ngực trong sự kinh hoàng của Tịch Dương, kết thúc mạng sống của Tịch Dương.

Một kiếm vừa khí phách vừa sắc bén kia của Tiêu Phàm quả thật là kinh diễm, nhưng trong lòng khán giả, khắc sâu nhất chính là biểu cảm của Tiêu Phàm trong khoảnh khắc cuối cùng. Đó là vẻ mặt chán ghét, tựa như hắn đã chơi đùa mệt mỏi rồi muốn nghỉ ngơi, một ngón tay giơ lên để tuyên bố châm dứt trận đấu.

Sau khi phát lại xong trận đấu, dưới khán đài vẫn im lặng như trước. Sự tấn công như chơi đùa, né tránh tùy ý kia của Tiêu Phàm không ngừng quanh quẩn bên trong suy nghĩ của khán giả. Trong lòng bọn họ dần xuất hiện một ý nghĩ đáng sợ, đó chính là “Ô Yêu Vương” Mệnh Phàm đến tham gia thi đấu lần này chỉ là đến chơi đùa mà thôi, điều đó có thể nhìn thấy được qua biểu hiện của Mệnh Phàm trên sàn thi đấu trong trận vừa rồi. Mệnh Phàm muốn đánh bại Tịch Dương cũng chỉ dễ dàng như bóp chết một con kiến mà thôi. Nếu như hắn muốn kết thúc trận đấu sớm một chút, ngay từ đầu đã dùng kỹ năng phi kiếm kia, Tịch Dương có thể đã không chống đỡ nổi đến nước đó, mà ngay cả Ngọc Sinh Yên cùng A Hoa Tỷ trước đây cũng có thể khó bảo toàn được tính mạng dưới một kích phi kiếm của Tiêu Phàm. Vậy nên khán giả cảm thấy Tiêu Phàm trong trận đấu lần này căn bản là đang giả heo ăn hổ, giao đấu với Ngọc Sinh Yên là để đùa giỡn mỹ nữ, giao chiến với A Hoa Tỷ có khi cũng chỉ là chơi đùa mang đến niềm vui cho mọi nguwoif mà thôi. Về phần Tịch Dương, Mệnh Phàm vốn là sự phụ của Tịch Dương, sư phụ chơi đùa với đồ đệ không phải là một chuyện rất bình thường hay sao?

Vốn dĩ mọi người cho tuyển thủ Mệnh Phàm này danh hiệu “Ô Yêu Vương” là vì cảm thấy hành vi của hắn vô cùng “bẩn” mà thôi. Nhưng lúc này, tất cả mọi người đều có thể cảm nhận được hương vị “vương” trên người hắn, khí chất hung ác, tà mị, khí phách chỉ thuộc về “Ô Yêu Vương” Mệnh Phàm.

Cho dù trong lòng khán giả, nhân phẩm của Tiêu Phàm đáng khinh đến mức nào, nhưng khi xem trận đấu này rồi, bọn họ phải thừa nhận thực lực của Tiêu Phàm, mà hiện tại bọn họ cũng đang vô tay cho người thắng cuộc Tiêu Phàm.

Có điều trên sàn thi đấu vẫn rất im ắng, không có bất kì một ai phát ra tiếng động nào…

Bởi vì người chiến thắng giải đấu lần này – Tiêu Phàm hình như có phần mệt mỏi, không biết khi nào sẽ bắt đầu, trực tiếp nằm ngủ ở dưới sàn thi đấu…

Sau khi Tịch Dương biến mất, Tiêu Phàm mất đi mục tiêu chiến đấu, hắn cảm thấy xung quanh đã không có nguy hiểm gì nên cứ như vậy nằm luôn trên sàn thi đấu mà ngủ say, dường như hắn mơ thấy gì đó, khóe miệng xuất hiện ý cười không dễ phát hiện.

Khán giả cũng rất ăn ý mà không hề gây ầm ĩ ảnh hưởng đến giấc ngủ say của vương giả. Mặc dù bên ngoài không hề cho người chiến thắng Tiêu Phàm một trận vỗ tay xứng đáng, nhưng trên thực tế, ai lại không vỗ tay cho người chiến thắng đã thể hiện ra thực lực tuyệt đối này?

Hơn nữa lúc Tiêu Phàm đã chứng minh được thực lực của bản thân khi là một vương giả. Mặc dù hắn vẫn khiến cho người khác cảm thấy hắn là một “Ô Yêu Vương” vô cùng quái dị, nhưng Mệnh Phàm là “Ô Yêu Vương” thì tất nhiên cũng có vương tọa thuộc về riêng hắn. Lúc này hiện trường yên tĩnh không một tiếng động, không phải rất giống một cánh đồng tuyết meeng mang trắng xóa hay sao? Sàn thi đấu yên tĩnh dưới chân Mệnh Phàm này cũng chiến là vương tọa đóng băng vì “Ô Yêu Vương” lên ngôi…

Giải thi đấu PK biểu diễn Tân Sinh cứ như vậy kết thúc với thắng lợi thuộc về Tiêu Phàm. Trong kế hoạch của ban tổ chức vốn dĩ còn sắp xếp phần trao giải cho tuyển thủ, nhưng do Ngọc Sinh Yên và Tịch Dương thi nhau offline rời sân cùng với Mệnh Phàm vẫn còn đnag ngủ say trên sàn thi đấu kia, bên ban tổ chức phần trao giải cuối cùng. Giải thi đấu lần này cứ lẳng lặng kết thúc như thế.

Tuy nhiên sau trận quyết đấu lịch liệt giữa Tiêu Phàm và Tịch Dương, bên ban tổ chức tuyên bố với khán giả hệ thống PK đã đạt được mục đích, mà khán giả cũng được thưởng thức trận tranh tài đặc sắc mà bọn họ mong muốn.

Người chơi lần lượt rời khỏi sân thi đấu, họ vẫn không ngừng bàn luận với nhau, chủ đề đương nhiên là xoay quanh nhân vật mạnh mẽ mới quật khởi “Ô Yêu Vương” Mệnh Phàm.

Một ngày trước, bọn họ chỉ chú ý đến sáu vị tuyển thủ: hội trưởng công hội Chiến Minh Reginald của trận doanh Thú Nhân, hội trưởng công hội Long Hổ Bang Thái Thập Tam của trận doanh Thú Nhân, hội trưởng công hội Ngạo Thiên Long Ngạo Thiên của trận doanh Nhân Loại, game thủ chuyên nghiệp của công hội Tinh Thần Nhược Sở của trận doanh Tinh Linh, “Võng du nữ thần” của công hội Hoa Nguyệt Ngọc Sinh Yên ở trận doanh Tinh Linh cùng với “Truy Phong Giả” Tịch Dương của trận doanh Ác Ma, nhưng lại không nghĩ tới hôm nay Mệnh Phàm lại trở thành một hắc mã đột nhiên xuất hiện, giữa chừng nhảy ra, chém quan trảm tướng, trực tiếp chiến thắng.

Mà giải thi đấu biểu diễn Tân Sinh lần này qua đi, hai chữ “Mệnh Phàm” không nghi ngờ gì trở thành chủ đề lôi cuốn mọi người. Bất luận là thực lực quỷ dị của hắn hay là tác phong làm người hèn mọn đều có thể trở thành chủ đề trò chuyện của mọi người.

Thái Thập Tam rời hàng ghế thứ nhất, trước khi đi còn quay lại nhìn thoáng qua Tiêu Phàm vẫn đang nằm trên sàn thi đấu, ánh mắt lộ ra sự sốt ruột chưa từng có...

Hội trưởng Mị Hỏa không đứng đắn của công hội Hoa Nguyệt lúc này đang trái ôm phải ấp mang theo hai hai em gái trong công hội rời đi, trước khi đi còn lo lắng nhìn thoáng qua Vũ Tinh phía sau lưng: “Này, cô không quên mang về thứ gì đấy chứ, đừng có xem thi đấu xong rồi bỏ lại đồ của mình.”

“Mị Hỏa cái người không đứng đắn nhà cô, cô cho rằng tôi ngu ngốc không có đầu óc à.” Tính tình của Vũ Tinh rất nóng nảy, thấy Mị Hỏa nhìn mình với ánh mắt thương hại, tức giận vung nắm đấm lên.

Mị Hỏa nhún vai, biểu thị không để ý đến cô.

Cái em gái xinh đẹp Vũ Tinh này thế mà lại là nguyên lão của công hội nhà mình, hồi mới thành lập công hội Hoa Nguyệt thì cô đã tham gia, kỹ thuật trò chơi khá tốt, thích chơi chức nghiệp võ sư, chức nghiệp chỉ sử dụng quyền cước để cận chiến, phong cách chiến đấu cũng rất nóng nảy. Nhưng chính em gái cường hãn này lại có một khuyết điểm vô cùng không tốt, đó chính là hay quên, thường xuyên quên chuyện này chuyện nọ ngay lập tức. Vì thế biết được tật này của cô nên Mị Hỏa tốt bụng, trước khi rời đi nhắc nhở cô một chút.

0.23946 sec| 2429.383 kb