Thánh Nữ đón lấy sợi dây chuyền, tâm trạng rất chi là kích động, trên đó truyền ra khí thế sát phạt khiến cô ta phải kinh hãi.
Một đôi khuyên tai, một sợi dây chuyền, một thủ một công. Với cảnh giới hiện tại của cô ta mà nói thì cực kỳ có ích.
Có hai thứ này thì chỉ cần chênh lệch thực lực không quá lớn, Thánh Nữ cũng có sức chiến một trận.
Giống như hai tên Long Môn Cảnh gặp trong phòng lúc trước, nếu Thánh Nữ có hai thứ này trong tay thì ít nhất cũng có thể bảo đảm tính mạng được rồi.
Lúc này hình như Kim Hương Ngọc đã nghĩ đến chuyện gì đó, sắc mặt thay đổi liên tục.
“Chạy mau, chỗ hài cốt kia có hắc phong thổi ra, cho dù thực lực cao đến mấy mà dính vào thì cũng chỉ có đường chết.”
Giọng nói của Kim Hương Ngọc hơi khàn khàn, xem ra đã từng vào nơi này một lần nên cô ta có ám ảnh ác mộng với loại hắc phong này.
Tiêu Trần cảm thấy thú vị, có vẻ như những người này đều chết vì loại hắc phong mà Kim Hương Ngọc mới nói.
Nghe được cảnh báo của Kim Hương Ngọc nhưng Tiêu Trần vẫn không hề có tí hoang mang nào, tiếp tục đi về phía bộ hài cốt. Hắc phong rắm chó gì đó hắn thèm vào mà để ý.
Vẻ mặt Kim Hương Ngọc sốt ruột, ói: “Đừng có khoe mẽ nữa, loại hắc phong kia vốn không phải là thứ mà sức người có thể đối phó được. Đám người này đều không tin tà nên mới chết vì hắc phong đó.”
Tiêu Trần mắt điếc tai ngơ với những gì Kim Hương Ngọc nói, chỉ không ngừng tìm kiếm bảo bối mà đám xương khô trên mặt đất để lại.
Tiêu Trần mong có thể tìm được được một ít bảo bối thuộc tính Kim, đến lúc đó có thể dùng để khôi phục thân đao của Ngục Long.
“Một đám nghèo rớt.” Tiêu Trần quẳng một thanh đao nhỏ trong tay đi, bực bội chửi một câu.
Tìm nửa ngày cũng không được thứ gì có thể dùng được.
Thật ra không phải là hắn không tìm được bất kỳ món nào có thuộc tính Kim, vẫn có vài món nhưng phẩm cấp lại thấp quá, không trợ giúp dược gì trong việc chữa trị thân đao của Ngục Long.
“Ể?”
Ngay đúng lúc Tiêu Trần nổi nóng thì không gian lại truyền đến một luồng dao động kỳ lạ.
Luồng dao động này cực kỳ yếu ớt, nếu không phải thần thức của Tiêu Trần siêu mạnh mà đổi thành người khác thì chắc chắn là không nhận ra được.
Sau khi cảm nhận được dao động này thì Tiêu Trần cau mày, bởi vì luồng dao động này thế mà lại chứa Hỗn Độn chi khí.
“Chẳng lẽ chỗ này lại có Hỗn Độn chí bảo à?”
Tiêu Trần cảm thấy hơi bị khó tin. Hỗn Độn chí bảo còn hiếm có hơn cả Tiên Thiên chí bảo, là đồ tốt thực sự luôn đấy.
Thứ như này có số lượng cố định, mỗi Hỗn Độn chí bảo đều đại diện cho một Đại Đạo.
50 Đại Đạo, 49 Thiên Diễn, nhân độn kỳ nhất một (thuật tính trong kỳ môn độn giáp)
50 Đại Đạo ẩn đi một thì chính là 49 Thiên Diễn. Trong 49 này bao gồm cả định số và biến số.
Hỗn Độn chí bảo chính là định số của năm mươi Đại Đạo.
Nghe sơ thì có vẻ không ít nhưng nếu như khắp cả tinh không này cũng chỉ có từng đó Hỗn Độn chí bảo thì sao?
Thế thì lại là chuyện khác rồi. Cả tinh không bao la vô tận mà chỉ có rải rác 50 món.
Nếu tính ra thì cũng chỉ có 49 món Hỗn Độn chí bảo thôi, bởi vì có 1 món đã ‘ẩn’ mất.
Thật ra ở Hạo Nhiên đại thế giới cũng có mấy món Hỗn Độn chí bảo nhưng đều chỉ là nghe nói chứ chưa có ai từng tận mắt nhìn thấy.
Nếu muốn bàn xem Hỗn Độn chí bảo có lực sát thương lớn đến mức nào thì lại chưa chắc.
Rất nhiều thứ bảo bối có lực sát thương mạnh hơn Hỗn Độn chí bảo nhiều, ví dụ như Ngục Long của Tiêu Trần chẳng hạn. Có khi lực sát thương của ẻm còn hạnh hơn cả đống Hỗn Độn chí bảo cộng lại.
Nhưng Hỗn Độn chí bảo là thứ quý giá nhất bởi vì nó đại diện cho Đại Đạo, người ta có thể cảm ngộ ra rất nhiều thứ từ nó.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao Hỗn Độn chí bảo rất ít xuất hiện trên thế gian. Bình thường Hỗn Độn chí bảo đều được cung phụng như tổ tông, có thằng ngu nào lại lấy thứ đồ chơi này ra để đánh nhau chứ.
Tiêu Trần có tí tò mò, nếu thực sự có Hỗn Độn chí bảo thì chuyến đi lần này cũng không tính là phí công nhỉ.
Lúc này, một luồng gió mát đột nhiên thổi tới.
Gió vốn là vật vô hình, nhưng gió nổi lên ở nơi quỷ quái này lại hắc phong có hình dạng.
Hắc phong thổi lướt qua, dịu dàng như nụ hôn của người tình.
Tiêu Trần không dùng tử khí để chống lại mà còn đưa tay chủ động tiếp xúc với luồng hắc phong đó.
Hắc phong xuất hiện vốn dọa Kim Hương Ngọc sợ đến mức run lẩy bẩy, thế mà cái tên thô lỗ Tiêu Trần này lại chủ động thò tay ra chạm vào.
Điều này khiến Kim Hương Ngọc thấy khó hiểu chết được, chẳng lẽ cao thủ đều có bản năng tự tìm chết à?
“Đừng chạm vào hắc phong đó.” Kim Hương Ngọc hoảng sợ hét lên.
Nhưng muộn rồi, đầu ngón tay Tiêu Trần đã chạm vào luồng hắc phong kia.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo