Xung quanh trận đồ là chín trận đồ nhỏ hơn, vây lấy trận đồ lớn như sao vây quanh trăng vậy.

Trông dáng vẻ rất giống hình ảnh chín ngôi nhà nhỏ vây quanh tế đàn.

Giữa mỗi trận đồ nhỏ đều có một chiếc mặt nạ.

Chỉnh thể mặt nạ hiện ra màu xám trắng như người chết, nhưng trên ngũ quan lại là màu đỏ tươi, chói mắt như bị người tô máu lên vậy.

Mỗi nét mặt trên các mặt nạ đều bị khắc đến vặn vẹo tột cùng, tựa như tranh trừu tượng rất được dân chúng hiện đại hoan nghênh vậy.

Hơn nữa, vị trí mắt của những mặt nạ này đều bị màu đỏ tươi lấp đầy, dù đứng ở đâu nhìn những mặt nạ kia đều có thể cảm nhận được mặt nạ gắt gao nhìn mình chằm chằm.

Tại vị trí trung tâm trận đồ, hai bóng người một cao một thấp phân biệt đeo một cái mặt nạ cười, một cái mặt nạ khóc.

Bọn họ mặc quần áo màu sắc rực rỡ, trên quần áo buộc đầy chuông nhỏ.

Tiếng chuông thanh thúy vang lên không dứt trong không gian trống trải, u ám.

Hai người đi chân trần không ngừng nhảy lên, cứ như bị quỷ phụ thân vậy, cả người vặn vẹo ra độ cung không thể tưởng được.

Từng đợt ngâm xướng từ khuôn miệng dưới mặt nạ bọn họ vang lên, truyền ra rất xa.

Mỗi chỗ ở đây đều tản mát ra hơi thở quỷ quái.

Chợt, hai người ngừng động tác, duy trì tư thế vặn vẹo như cũ.

Hai người xoay đầu, tựa như liếc mắt nhìn nhau.

Người cao đeo mặt nạ khóc nói: "Có một thanh Phệ Hồn m bị diệt."

Người thấp đeo mặt nạ cười to nhẹ nhàng lắc đầu: "Đại Tế Ti đã nói, nếu xuất hiện vấn đề gì thì phải ngừng lại ngay."

Người cao suy nghĩ một thoáng, kiên quyết nói: "Không thể dừng lại, nếu bây giờ dừng lại thì phải đợi một ngàn năm nữa. Bây giờ phong vân quỷ quyệt, thế lực khắp nơi rục rịch, bá nghiệp của đại ca cần sự trợ giúp của Phi Liêm đại ca."

Người thấp gật đầu, xem như đồng ý lời người cao nói: "Đã trải qua sinh tử rồi, lần này dù có vấn đề gì chăng nữa, dù đánh mất tính mạng cũng không sao cả."

Hai người tiếp tục điệu nhảy quái lạ kia, tiếng ngâm xướng cũng vang lên lần nữa.

Dưới vị trí đuôi của hài cốt khổng lồ, một đám người áo đen che mặt đang chậm rãi tiến lên.

Một gã áo đen đang huyên thuyên trao đổi gì với người bên cạnh, cũng không phải tiếng Hoa Hạ.

"Lần này đại nhân đặc biệt phân phó, nhất định phải tìm được Phong Thần Châu. Việc này liên quan đến bá nghiệp của đại nhân, chúng ta phải vận dụng toàn lực, dù tặng mạng tại nơi này cũng phải hoàn thành nhiệm vụ."

Nghe được hai chữ ‘đại nhân’, trong mắt đám người áo đen đều hiện lên tia sáng cuồng nhiệt, tựa như hai chữ này mang theo vô tận ma lực.

Chợt, từng đạo ngâm xướng từ xa truyền tới, dũng mãnh rót vào tai đám người.

Ngoại trừ người cầm đầu, những người còn lại đều trở nên mơ màng, hai mắt trống rỗng, tựa như cái xác không hồn đi về phía bên trong hài cốt.

Hai mắt người áo đen cầm đầu tối sầm, nhìn ra phía xa, há miệng nói ra một câu tiếng Hoa Hạ lưu loát.

"Xem ra truyền thuyết là thật, Phi Liêm còn có cơ hội sống lại."

"Ha ha!" Gã chợt nở nụ cười: "Không biết Ma Thần thượng cổ trong truyền thuyết so với Luyện Khí Sĩ Tiên Tần như ta thì thế nào?"

Bóng dáng người áo đen dần biến mất tại chỗ.

Tại vị trí trung tâm hài cốt, một đám nam thanh nữ tú tiến vào bên trong.

Một thiếu niên mọc một đôi cánh bạc trên lưng xoa mồ hôi lạnh trên trán: "May mà Tôn huynh mang theo bảo vật Định Phong Châu, bằng không sợ là hôm nay chúng ta đều hi sinh ở đây luôn."

Một thiếu niên hòa nhã cười gật đầu, dù vừa trải qua sinh tử nhưng trông người này vẫn rất bình tĩnh.

Thiếu niên hòa nhã nói: "Mọi người đừng lỏng cảnh giác, trưởng bối trong gia tộc từng tới nơi này cố ý nhắc nhở, Phong Bá Phi Liêm có khả năng sống lại."

Ngoại trừ thiếu niên cánh bạc mờ mịt không hiểu ra sao, những người còn lại đều nghiêm trang gật đầu.

Thiếu niên cánh bạc dường như không có khái niệm gì với Phong Bá Phi Liêm cả.

Thiếu niên hòa nhã giải thích truyền thuyết Phi Liêm cho thiếu niên cánh bạc một phen, dọa cho cậu ta giật thon thót: "Như vậy xem ra mảnh thiên địa này cũng từng có thời cực thịnh nha!"

Mọi người mỉm cười gật đầu, thiếu niên sinh ra vào lớn lên tại Nơi Không Thể Biết nhưng lại không cao ngạo như các chủng tộc khác, khinh thường Nhân tộc từ bên ngoài tới.

Thiếu niên cánh bạc này không chỉ khiêm tốn lễ độ mà còn có hơi ngốc nghếch đáng yêu. Đây cũng là lý do mọi người đi tới mảnh thiên địa này lại nguyện ý mang cậu ta theo.

Đúng lúc này, từng tiếng ngâm xướng quỷ dị vang lên, sắc mặt mọi người biến đổi.

Nghe tiếng ngâm xướng quỷ dị lại tang thương kia, nhóm người lập tức thay đổi sắc mặt.

Người trẻ tuổi hòa nhã xếp bằng ngồi xuống, trên tay chợt xuất hiện một mảnh ngọc bội xanh biếc.

Ngọc bội tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ, bao bọc đoàn người.

 

0.14119 sec| 2412.664 kb