Thiếu niên hòa nhã nói: "Thứ này giống với thủ đoạn tà đạo Phạn âm đoạt mạng, mọi người thủ vững tinh thần, tuyệt đối không thể suy nghĩ miên man."

Thiếu niên hòa nhã ngồi chính giữa, những người còn lại vây quanh cậu ta, ngọc bội xanh biếc tản ra ánh sáng bao phủ lấy mọi người.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, nhưng âm thanh ngâm xướng khủng bố kia lại không định ngừng lại chút nào.

Trên trán đoàn người dần xuất hiện mồ hôi lấm tấm, thoạt nhìn giọng xướng này khiến bọn họ chịu áp lực rất lớn.

"Á A Cường yêu mến, vào một đêm đầy sao, máy bay ngang qua đỉnh đầu, sao chổi cũng xẹt qua trời đêm í a…"

Ngay khi mọi người dốc toàn lực chống đỡ âm thanh ngâm nga kia, một tiếng ca như giết heo vang lên.

Nghe âm thanh như gào khóc thảm thiết này, đáy lòng mọi người lập tức chịu một vạn điểm bạo kích.

"Phụt."

Một cô gái nôn ra một búng máu tươi, tinh thần thất thủ, ánh mắt dần trở nên trống rỗng.

Thiếu niên hòa nhã thấy vậy vội đứng lên, vươn tay phải đặt sau lưng cô gái, chân khí dịu nhẹ điên cuồng chuyển vận vào cơ thể cô gái, trợ giúp cô ấy chống đỡ âm thanh ngâm xướng đòi mạng kia.

Tiếng ca giết heo tiếp tục vang vọng, tâm thần mọi người đều bị tiếng ca như thần kinh này quấy nhễu, xuất hiện trạng thái tinh thần thất thủ.

Thiếu niên cánh bạc phun ra một búng máu tươi: "Ai đang hát vậy?"

Lúc này, một cô gái xuất hiện trong tầm mắt mọi người, tựa như thiên sứ lạc xuống chốn nhân gian vậy.

Chỉ là ánh mắt cô trống rỗng, vẻ mặt mờ mịt như là một khối xác không hồn.

Mà sau lưng cô gái là một bộ xương khô cực kỳ cay mắt.

Toàn thân bộ xương treo lủng lẳng đủ loại pháp bảo các kiểu dáng, cứ như tên du côn vừa ngờ phất nhanh vậy.

Từng tiếng ca khủng bố từ miệng xương khô phiêu ra, cứ như thi cốt không mục nát trên cánh đồng hoang vu đòi mạng người ta vậy.

Bộ xương khô như là nghe được lời của thiếu niên cánh bạc, vui sướng lắc lư khung xương gầy guộc, giống một con cá trê lăn lộn trong bùn.

"Ai đang hát vậy? Ấm áp lòng ta í a, mây trắng lững thững trôi, trời xanh trong vắt, nước mắt phiêu bạc…"

"Ụa"

Nghe bộ xương khô kia vậy mà tiếp nối lời thiếu niên cánh bạc, mọi người rốt cuộc không nhịn được, đồng loạt phun ra một búng máu.

Tiêu Trần thấy mọi người phun máu thì đen ‘mặt’: "Ông nội hát khó nghe đến thế à?"

‘Rầm! ’

Tiêu Trần nháy mắt nhảy đến bên cạnh đám người, ngọn lửa lam trong hốc mắt hừng hực.

Tiêu Trần nhấc thiếu niên cánh bạc lên, cả giận quát: "Nói, ông đây hát khó nghe đến thế sao? Mấy người con mẹ nó thổ máu?"

Hai mắt thiếu niên cánh bạc dần mơ màng, Tiêu Trần tức đến mức đỉnh đầu bốc khói.

Lửa lam trong mắt phiêu ra, tiến vào thân thể thiếu niên cánh bạc.

Thiếu niên tâm thần thất thủ, đang làm ra chống cự cuối cùng, trong thức hải lại chợt dấy lên ngọn lửa lam tận trời, đốt sạch thứ xâm lấn ý thức cậu ta.

Vẻ mặt thiếu niên dần khôi phục bình thường, vừa thấy khung xương trước mặt thì mắt trợn trắng, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

‘Chát, chát, chát! ’

Tiêu Trần nắm cổ áo thiếu niên, giơ tay cho thiếu niên mấy bạt tai.

"Tỉnh cho ông, mau tỉnh lại cho ông."

Mặt thiếu niên thoáng cái sưng như bánh mỳ, bị tát đến nước bọt hòa máu văng tung tóe.

Lúc này, thiếu nam thiếu nữ bên cạnh đều đã tâm thần thất thủ, dáng vẻ chết đến đít rồi.

Tiêu Trần ác từ gan sinh, giận trong lòng khởi: "Không nói rõ cho ông này thì không có cửa chết đâu."

Dứt lời, ngọn lửa lam trong hốc mắt Tiêu Trần bốc cháy kịch liệt.

Ngọn lửa lam lao ra khỏi hốc mắt, tạo thành một lốc xoáy lửa lam ngay cạnh hắn.

Lốc xoáy lửa bao phủ mọi người, đám người vốn thất thủ tinh thần, sắp bj chiếm cứ thân thể lại chợt bừng tỉnh.

Xa xa, hai người một mặt nạ khóc, một mặt nạ cười đứng giữa trận đồ lớn chợt ngã sõng soài dưới đất, mặt nạ cười phun ra một búng máu tươi.

"Phệ Hồn m, bị diệt."

Mọi người vừa tỉnh đã thấy Tiêu Trần lửa giận tận trời, có chút không biết làm sao.

Tuy rằng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng đoàn người vẫn là có thể phỏng đoán, đại khái là ngọn lửa màu lam kia cứu mạng bọn họ.

Ngọn lửa trào ra từ bộ khung xương trước mặt, nói cách khác, cái tên ca hát dở muốn mạng này cứu bọn họ.

Tiêu Trần nhìn đoàn người sững sờ, chỉ một cô gái trong số họ, hung tợn quát: "Cô nói đi, tôi hát khó nghe à?"

Cô gái nơm nớp lo sợ, rưng rưng như sắp khóc.

"Khóc? Dám khóc tôi lột chuồng cô treo lên bây giờ."

Lời này dọa cho cô gái sợ tới mức nước mắt lã chã rơi xuống, lại không dám khóc thành tiếng.

"Anh… anh hát rất hay." Cô gái lắp bắp đáp.

Tiêu Trần hài lòng gật đầu, nhìn về phía những người khác.

Những người còn lại rõ ràng tốt chất tâm lý vượt qua thử thách, mặt không đỏ tim không nhảy gật đầu như giã tỏi, há mồm là ra câu nịnh hót.

"Tiếng hát này êm tai lại dễ nghe, dư âm lượn lờ, oanh thanh yến ngữ, róc rách như nước chảy. Tựa như chuông gió lanh lảnh, kim ngọc thánh thót. Tựa như tác phẩm nghệ thuật xuất sắc, như tiếng Phượng hót Hạc than, tựa như âm thanh của tự nhiên uyển chuyển êm tai, dịu nhẹ đến dư âm còn mãi, nhẹ nhàng quấn quýt, như hoàng anh xuất cốc, như âm chạm ngọ, như lời tình nhân thổ lộ dịu êm…"

 

0.13760 sec| 2425.367 kb