Tiêu Trần nâng một lóng tay chỉ khúc xương ngón út trên tay cô: "Cô ta là Kim Hương Ngọc, vậy cô là ai?"
Cô gái đang rơi lệ đầy mặt chợt nở nụ cười, miệng ngoác ra như gặp được chuyện tốt đẹp nhất trên đời vậy.
Cô cười rồi khóc, khóc lại cười, vừa cười vừa khóc trông càng điên.
"Tôi là Lý Dung Nguyệt, nhưng mọi người đều thích gọi tôi là Ma Nữ hoặc Yêu Nữ."
Cô cười, nhưng nụ cười lại chất chứa bi thương.
Tiêu Trần ngồi xổm xuống trước người cô, nhẹ nhàng nói: "Từ từ nói, không sao."
Cô nhìn ra xa xăm, tràn đầy hồi ức.
"Tôi từng thích một người tên là Trương Vân Đình, tôi thật sự rất thích hắn, ăn cơm, ngủ, luyện công, không khắc nào không nhớ tới hắn."
"Nhưng hắn không thích tôi, thậm chí còn chẳng buồn liếc tôi lấy một cái."
Nói đến đây, cô lại khóc nấc.
"Chỉ vì tôi là Yêu Nữ của ma giáo, thế nên nhất định không chịu nhìn tôi lấy một lần sao?"
"Khi đó tôi chưa từng giết bất cứ ai, thậm chí không dẫm chết lấy một con kiến."
"Tôi nói với sư phụ mình muốn thoát ly ma giáo, muốn đi tìm hắn."
"Khi đó, sư phụ chỉ cười, còn đồng ý. Mãi về sau tôi mới hiểu ý tứ nụ cười kia."
"Tôi thoát ly ma giáo, hắn vẫn không muốn liếc nhìn tôi một cái, thậm chí ra tay với tôi. Tôi không hiểu vì sao lại thế."
"Khi tôi sắp bị đánh chết rồi, sư phụ cứu tôi. Sư phụ nói một câu: ‘Một ngày là giáo đồ ma giáo, cả đời không thoát được cái mũ này’."
"Tôi vẫn không hiểu, tôi cảm thấy chỉ cần không có ma giáo thì có lẽ hắn sẽ nhìn thấy tôi chăng."
"Tôi diệt ma giáo, giết chết sư phụ nuôi dạy tôi."
Tiêu Trần nghe đến đây thì hơi lắc đầu. Một cô gái hai tay chưa từng lây dính máu tươi, muốn làm ra chuyện như vậy là gian nan nhường nào chứ.
"Tôi lại đi tìm hắn, hắn vẫn không buồn nhìn tôi cái nào. Dù ma giáo đã biến mất."
"Hắn muốn giết tôi, nói tôi khi sư diệt tổ, lang tâm cẩu phế gì đó."
"Tôi vẫn không rõ, vì sao sẽ thành ra như vậy. Khi ấy tôi cho rằng mình thật sự sẽ chết, chết trong tay người mình yêu nhất."
"Nhưng sư phụ bị tôi giết chết… dùng ấn ký lưu lại trên người tôi cứu tôi lần nữa. Trước khi tiêu tán, sư phụ lại lộ ra nụ cười kia, tôi chỉ cảm thấy quái lạ vô cùng."
"Sau đó bọn họ đuổi giết tôi, nói tôi là dư nghiệt ma giáo, bọn họ đổi, tôi trốn, bọn họ đuổi, tôi trốn. Tôi chưa bao giờ đánh trả, luôn nghĩ có ngày người kia sẽ hiểu được lòng mình."
"Sau đó hắn muốn thành hôn, tân nương là một người tên là Kim Hương Ngọc, rất đẹp."
"Tôi trộm đứng trong đám người, nhìn thấy hắn tươi cười. Lúc ấy tôi mới hiểu ý nghĩa nụ cười của sư phụ."
"Nụ cười của sư phụ là đồng tình. Sư phụ đồng tình tôi, đồng tình tôi cả đời đều không thể chiếm được tình yêu của người khác."
Kim Hương Ngọc khụt khịt, u buồn nhìn Tiêu Trần: "Có phải cậu cũng muốn cười tôi không?"
Tiêu Trần gõ gõ xương sọ bóng loáng của mình, cười nói: "Tôi là một người có tố chất, vĩnh viễn sẽ không cười."
"Há há!"
Tiêu Trần nói xong lại không nhịn được bật cười, thật ngốc.
Kim Hương Ngọc cũng không để ý, hoặc nên nói là cô đã quen rồi.
"Sau khi hắn thành thân, tôi biết nếu mình không làm cái gì sẽ điên mất."
"Tôi nhìn cô gái tên Kim Hương Ngọc kia hạnh phúc rúc vào bên người hắn thì lập tức biết mình muốn làm gì, tôi muốn giết hắn, cả tân nương của hắn nữa."
"Tôi bắt đầu phát triển thế lực của mình, bắt đầu triển khai đuổi giết bọn họ."
"Bọn họ trốn, tôi tìm, tìm không thấy tôi sẽ đào ba thước đất."
"Bọn họ bị tôi đuổi vào nơi này, cũng chết ở nơi này."
"Khi đó tôi nghĩ, nếu tôi tên là Kim Hương Ngọc thì tốt rồi. Tôi muốn tên là Kim Hương Ngọc."
"Tôi chờ ở đây một trăm năm, một ngàn năm đều không sao cả, tôi nhất định phải tự tay giết chết bọn họ, dù bọn họ biến thành quỷ hồn chăng nữa."
Dứt lời, cô cầm nửa khúc xương ngón út nhét vào miệng mình, nhai rôm rốp.
Trông cô không có vẻ vui sướng vì được báo thù, ngược lại là nước mắt đầy mặt.
Tiêu Trần nở nụ cười: "Vậy rốt cuộc cô là Kim Hương Ngọc hay Lý Dung Nguyệt?"
Cô hơi giật mình ngước nhìn Tiêu Trần, ánh mắt u ám.
Cô là Lý Dung Nguyệt, nhưng lại hy vọng mình là Kim Hương Ngọc.
Cô gái này đáng giận sao? Đáng giận.
Cô gái này đáng thương chứ? Đáng thương.
Cô gái này đáng buồn không? Buồn chết được.
Tiêu Trần nhẹ nhàng vỗ về đầu cô, tựa như một vị trưởng bối hiền lành.
"Bọn họ đều đã chết, cô có thể an tâm đi rồi, kiếp sau làm một tảng đá không có tình cảm đi."
Cô hơi giật mình nhìn bột phấn xương cốt dư thừa trên mặt đất, tóc bắt đầu tróc ra, làn da bóng loáng cũng dần hiện nếp nhăn, cơ thể đầy đặn dần khô quắt.
Tiêu Trần biết này cô gái này phải đi rồi.
Xác sống tồn tại dựa vào chấp niệm của bản thân. Chấp niệm của cô ấy chính là Trương Vân Đình và cô gái tên Kim Hương Ngọc kia.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo