Giờ nuốt xương cốt của hai người, chấp niệm trong lòng cũng xem như buông xuống.
Không có chấp niệm, xác sống sẽ biến thành thi thể chân chính.
Thân thể Kim Hương Ngọc nhanh chóng mục nát, nháy mắt đã lộ ra xương trắng.
Nàng há cái miệng lộ ra lợi của mình, nói một câu khiến Thánh Nữ rơi lệ không thôi.
"Có thể ôm tôi một cái không?"
Tiêu Trần gật đầu, ôm cô gái mục nát không chịu nổi vào lòng.
Cô ấy chậm rãi dựa đầu đến gần bên vị trí tai Tiêu Trần, Tiêu Trần cho rằng cô gái này có di ngôn gì, ghé đầu lâu qua.
Cô gái mấp máy cái miệng không còn răng, nói một câu.
Tiêu Trần nghe xong sửng sốt, sau đó cười phá lên.
Một khắc cuối sinh mệnh, cô có thể nằm trong lòng người đàn ông quen biết chưa đủ một ngày này mà tiêu tán cũng xem như an ủi cuối đời.
Thánh Nữ lau khô nước mắt, nức nở hỏi: "Cuối cùng cô ấy nói gì vậy."
Tiêu Trần vỗ ót mình, cười nói: "Cô ấy nói thật ra mình đã tên là Kim Hương Ngọc rồi."
Thánh Nữ ngơ người, cô không hiểu, thật ra Tiêu Trần cũng không hiểu lắm.
Nhưng dù cô ấy tên là Kim Hương Ngọc hay Lý Dung Nguyệt có gì quan trọng sao chứ? Đối với Tiêu Trần mà nói, thật sự không quan trọng.
Tiêu Trần há miệng tụng Phật âm thật to, cuối cùng vẫn hy vọng cô gái này có thể xuống Địa Ngục đầu thai.
Dù cô ấy là Kim Hương Ngọc hay Lý Dung Nguyệt chăng nữa, Tiêu Trần cũng không chán ghét, nguyên nhân rất đơn giản, chỉ vì câu nói kia.
"Tôi tên là Kim Hương Ngọc, cậu gọi tôi là Lão Kim được rồi."
Tiêu Trần vung tay lên, lớp bột mịn vừa rơi xuống phiêu tán theo gió.
Tiêu Trần ngẩng đầu nhìn bốn phía, lại tính toán vị trí hiện tại một chút.
Nơi này chắc hẳn sắp tiếp cận vị trí trái tim của hài cốt khổng lồ này.
Chợt, từng đạo ngâm xướng vang lên.
Tiếng ngâm xướng xa côi lại tang thương, dẫn theo vài phần quỷ dị.
Theo tiếng ngâm xướng này vang lên, những đốm lửa màu xanh biếc trong tế đàn chợt bùng lên.
Tựa như có người nhổ một ngụm rượu mạnh vào lửa trong tế đàn vậy.
Ngay sau đó, mọi căn nhà nhỏ bắt đầu chấn động, cùng với đó là tiếng thét chói tai thê lương kia, tựa như ác quỷ chịu hình dưới Địa Ngục vậy.
Tiêu Trần nghe mớ âm thanh hỗn độn loạn tùng phèo này, cười lạnh một tiếng.
"Tà ma ngoại đạo."
Tiếng thét chói tai tựa ác quỷ Địa Ngục kia không ngừng vọng lại trong không gian, tựa như có một đốm lửa thiêu cháy những căn nhà kia, khiến chúng thần hồn bị giam thống khổ không chịu nổi.
Tiêu Trần buông toàn bộ phòng ngự, cảm nhận âm thanh ngâm xướng xa xưa quái dị kia.
Dưới âm thanh ngâm xướng đánh sâu vào, Tiêu Trần không mang phòng ngự lập tức cảm nhận được một luồng ý niệm tà ác thẳng tắp len lỏi vào trong đầu mình.
Ý niệm này như muốn ăn mòn ý thức của Tiêu Trần, muốn khống chế thân thể Tiêu Trần.
Tiêu Trần cười nhạt, đuổi theo luồng ý niệm này vào cơ thể chính mình.
Ý niệm kia không ngừng đánh sâu vào thức hải không lớp phòng vệ của Tiêu Trần, kịch liệt lại kiêu ngạo.
Chợt, ngọn lửa màu lam trong mắt Tiêu Trần mãnh liệt lay động, ngọn lửa lam ngập trời bốc cháy trong thức hải.
Ý niệm tà ác kia còn chưa kịp phản ứng đã bị lửa lam đốt cháy không còn một mảnh.
"Gan chó to gớm nhỉ."
Tiêu Trần cười khẩy, thần thức chợt triển khai, bao trùm toàn bộ khu vực rộng lớn quanh thân.
Lúc này Tiêu Trần lại nhận ra trạng thái của Thánh Nữ có hơi không ổn.
Vẻ mặt Thánh Nữ chết lặng, ánh mắt trống rỗng, tựa như cái xác không hồn đi về phía trước.
Tiêu Trần vỗ trán, sao lại quên béng mất cô gái này chứ.
Ánh sáng từ vòng tay trên tay Thánh Nữ đã mỏng manh vô cùng, hoàn toàn không thể cản lại âm thanh quái dị kia.
Tu vi của Thánh Nữ rất thấp, căn bản không thể duy trì vòng tay vận hành thời gian dài, hơn nữa tiếng thét chói tai và ngâm xướng đồng thời đánh sâu vào, xuất hiện tình huống này cũng không kỳ quái.
Ngọn lửa lam trong mắt Tiêu Trần lay động lần thứ hai, ngọn lửa bay ra khỏi hốc mắt hắn, linh lợi như một sợi tơ, chậm rãi phiêu về phía Thánh Nữ.
Ngọn lửa màu lam tiến vào cơ thể Thánh Nữ, đi vào thức hải của cô ấy.
Nơi này đã bị hắc khí chiếm đầy, u ám một mảnh.
Ngọn lửa màu lam tìm được chút ý thức cuối cùng còn sót lại của Thánh Nữ, bảo vệ chặt chẽ.
Tiêu Trần cũng không vội vã xử lý ý thức tà ác xâm chiếm thức hải của Thánh Nữ, chỉ lặng lẽ lôi kéo ý thức còn sót lại của Thánh Nữ đi trốn.
Tiêu Trần theo Thánh Nữ như cái xác không hồn tiến về phía trước, thật muốn nhìn rốt cuộc sẽ có trò mèo gì.
Vị trí trái tim hài cốt rất lớn.
Hai bóng người một cao một thấp đang điên cuồng múa may giữa một mảnh đất trống.
Xung quanh bọn họ không có mấy ngôi nhà nhỏ và tế đàn quái dị kia, ngược lại dưới chân hai người là một trận đồ thật lớn.
Trận đồ lấp lánh màu đỏ sậm khiến người ta không thoải mái.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo