Mọi người tuôn ra một đống lời buồn nôn, còn có hai người nói xong không nhịn được tự mình rùng mình một cái.
Tiêu Trần nghe mà gật gù không ngừng: "Mấy nhóc được lắm, rất có tương lai!"
Mọi người xoa mồ hôi lạnh trên trán, đáy lòng không nhịn được chửi thầm: "Chính mình hát thành cái dạng gì trong lòng không tự biết hay sao? Người khác hát đòi tiền, mi ca hát đòi mạng luôn đấy, đúng là muốn chết."
Tiêu Trần thu lại lốc xoáy lửa lam, hài lòng gật gù định rời đi.
Lúc này, không biết tại sao, âm thanh ngâm xướng khủng bố kia đã ngừng lại.
Không bị tiếng ngâm xướng ảnh hưởng, đoàn mọi đều khôi phục.
Thiếu niên hòa nhã kia cúi đầu với Tiêu Trần: "Cảm ơn ân cứu mạng của tráng sĩ."
Nếu không có Tiêu Trần quấy rối, thuận tay cứu bọn họ thì có lẽ bọn họ cũng không thể kiên trì chống đỡ âm thanh ngâm xướng kia bao lâu. Với bọn họ mà nói, Tiêu Trần thật sự là ân nhân cứu mạng.
Tiêu Trần quay đầu, cẩn thận đánh giá đoàn người một phen.
Nhóm người này cảnh giới so le không đều, có hai Long Môn Cảnh, còn lại đều là Phá Hải Cảnh.
Tổng thể mà nói, thực lực nhóm người này đều tại trung tam cảnh, Địa Cầu bây giờ tuyệt đối sẽ không xuất hiện Nhân tộc cao thủ như vậy.
"Đến từ Nơi Không Thể Biết à?" Tiêu Trần hỏi.
Thiếu niên hòa nhã hơi giật mình, lập tức gật đầu.
Tiêu Trần cũng gật gù: "Mấy người còn tạm được, coi như lễ phép, không giống đám tìm đường chết kia."
Nghe Tiêu Trần nói vậy, đoàn người nổi da gà toàn thân, nháy mắt đã nghĩ tới mấy thi thể thiên kiêu trên Bồng Lai đảo kia.
Còn tấm bia đá có khắc chữ: ‘Làm người phải có lễ phép. ’
Tiêu Trần phất tay: "Mấy người nên làm gì làm đấy đi, chỉ cần đừng vẽ ra chuyện thì tôi cũng lười quản mấy người."
Tiêu Trần nói xong định rời đi, thiếu niên hòa nhã vội vàng mở miệng: "n nhân, xin dừng bước."
“Có chuyện gì sao?” Tiêu Trần có chút không kiên nhẫn.
Chàng trai ôn hòa ngại ngùng chỉ vào con nhỏ đang treo trên xương sườn của Tiêu Trần.
“Tôi có thể hỏi ân nhân lấy thanh đao này từ đâu ra không?”
Tiêu Trần tháo thanh đao có vẻ ngoài đơn giản ra, lật đi lật lại nó trong tay.
Lúc nãy, khi vừa nhặt những thứ vứt đi này, hắn không để ý lắm, nhưng bây giờ nhìn kỹ lại thì phẩm cấp của thanh đao này cũng không tệ, ít nhất thì cũng là một huyền khi.
Pháp bảo có những cấp độ nghiêm ngặt, tổng cộng chia thành sáu cấp.
Từ dưới lên trên thì có pháp khí, linh khí, huyền khí, thần khí, pháp bảo tiên thiên hay còn gọi là pháp bảo huyền hoàng, cuối cùng pháp bảo hỗn độn hay còn gọi là pháp bảo tạo hóa.
Tất nhiên, có một số pháp bảo lộn xộn không dễ phân loại, chẳng hạn như pháp bảo đi kèm, thông linh thần khí và những thứ tương tự.
Ngục Long của Tiêu Viêm cũng không có cấp bậc, bởi vì cấp bậc của nó quá cao, đã vượt qua nhận thức của tất cả mọi người.
Những pháp bảo có cấp bậc đều coi như không tệ, dù là pháp bảo thấp nhất là bậc một cũng sẽ có rất nhiều người tu vi thấp tranh giành.
Mà thanh tiểu đao này lại là một huyền khí, quá đủ để trở thành vật gia truyền của một gia đình trung lưu.
Tiêu Trần nghịch thanh đao một lát rồi hỏi: “Cậu biết thanh đao này à?”
Một huyền khí không thể không thể không tên không tuổi được, có người biết cũng không có gì quá ngạc nhiên.
Chàng trai ôn hòa gật đầu nói: “Thanh đao này tên là Lưu Thương, là một trong những bảo vật của nhà họ Tôn chúng tôi để lại.”
Có một huyền khí làm bảo vật trấn tộc thì gia tộc của chàng trai này cũng phải ở cấp nhị lưu.
Tiêu Trần múa một đường đao tuyệt đẹp rồi hỏi: “Muốn lấy lại sao?”
Trong lòng chàng trai ôn hòa có phần không chắc chắn. Hiện tại, cậu ta có chút hối hận vì sự đột ngột của mình.
Một huyền khí có thể khiến nhiều người phát điên, những câu hỏi đột ngột như vậy dễ khiến người ta sinh lòng cảnh giác.
Nhưng hỏi thì cũng đã hỏi rồi, giờ chỉ đành làm khó người ta mà thôi.
Chàng trai ôn hòa gật đầu nói: “Nhà họ Tôn chúng tôi sẵn sàng dùng bảo vật thiên tài có giá trị tương đương để đổi lấy Lưu Thương.”
Tiêu Trần có chút nhàm chán, bèn ném thanh đao trên tay cho chàng trai.
Chàng trai bị hành động của Tiêu Trần làm cho luống cuống chân tay, sau khi đỡ được Lưu Thương, cậu ta vô cùng kích động.
Thanh đao này đã mất thích rất lâu rồi, hơn nữa nó lại có liên quan rất lớn đến công pháp tu luyện của gia tộc.
Vậy nên, với cậu ta, tìm được Lưu Thương là mục đích hàng đầu của chuyến đi lần này, thậm chí còn quan trọng hơn cả chuyện đầu thai của tổ tiên gia tộc.
Cứ ngỡ rằng sẽ phải trải qua rất nhiều khó khắn trắc trở, nhưng không ngờ lại không tốn chút công sức nào.
Chàng trai ôn hòa nói: “Cái... cái này, làm thế nào để báo đáp ân nhân đây, bây giờ tôi không có thứ gì trên người cả.”
Tiêu Trần có chút buồn chán, ngáp một cái rồi nói: “Chỉ cần tìm cho ta một ít linh thạch tính kim cực phẩm là được.”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo