"A!"
Đúng lúc này, một tiếng thét chói tai thê lương vang lên giữa nơi mờ tối này.
Có vẻ lại có người đánh vỡ ngôi nhà nhỏ quái dị kia.
Ý nghĩ đầu tiên của Tiêu Trần chính là Kim Hương Ngọc, có lẽ cô gái này không chịu nổi ý nghĩ thần hồn người yêu mình bị giam cầm nên bắt đầu phá hỏng những ngôi nhà kia, hi vọng có thể thả thần hồn người yêu ra.
Làm như vậy không có gì đáng trách, nhưng chỉ khổ cho Thánh Nữ trong lòng Tiêu Trần thôi.
Tiếng thét thê lương đâm thẳng linh hồn, tử khí của Tiêu Trần cũng không phải vạn năng, thật sự không cách nào phòng ngự loại công kích nhắm trực tiếp vào linh hồn thế này.
Thấy dáng vẻ khó chịu của Thánh Nữ, Tiêu Trần có chút đau lòng. Cô gái nhỏ lương thiện này không cần chịu khổ như vậy.
Mà giờ phút này, trong số những bảo bối Tiêu Trần treo đầy mình chợt có một chiếc vòng tay trong suốt tản ra ánh sáng màu trắng ngà, bọc hai người lại.
Dưới ánh sáng màu trắng này, trạng thái của Thánh Nữ khá lên nhiều.
Tiêu Trần vui vẻ, không thể tưởng được trong số đồng nát mình nhặt về còn có bảo bối chuyên nhằm vào loại công kích linh hồn.
Tiêu Trần tháo vòng tay kia xuống, hủy sạch mấy cái ấn ký đánh dấu linh tinh bên trên, đeo lên cổ tay Thánh Nữ.
Tiêu Trần nói: "Rót khí tức của chính mình vào vòng tay đi."
Thánh Nữ suy yếu gật đầu, ánh sáng thánh khiết tràn vào, hợp với ánh trắng ngà của vòng tay khiến luồng sáng càng thêm mạnh, vậy mà có thể hoàn toàn ngăn trở tiếng thét chói tai ở bên ngoài/
Tiêu Trần cười ha hả, tiếp tục đuổi theo Kim Hương Ngọc.
Từ lúc tiếng thét chói tai kia vang lên vẫn luôn chưa dừng lại chút nào.
Tiêu Trần di chuyển nhanh hơn, cô gái kia điên rồi, cứ phá hỏng mấy căn nhà như thế thì chính cô ấy cũng không chịu nổi.
Rốt cuộc Tiêu Trần thấy được Kim Hương Ngọc, cô gái này đang điên cuồng phá hoại mấy căn nhà nhỏ xung quanh, chẳng khác nào bệnh nhân tâm thần.
Mà trên người Kim Hương Ngọc giờ phút này có một bóng dáng hư ảo trọng điệp cùng một chỗ với bản thể.
Xác sống là thứ hình thành dựa vào một cỗ chấp niệm và mạnh mẽ cưỡng ép thần hồn tồn tại trong cơ thể.
Nếu giờ phút này thần hồn ly thể mà đi, cơ thể xác sống sẽ nhanh chóng mục ruỗng, đến lúc ấy dù là Tiêu Trần cũng chỉ có thể giương mắt nhìn.
Tiêu Trần bay lên tung một cước, đá vào bả vai Kim Hương Ngọc, trực tiếp đá cô bay ra ngoài.
Tiếng thét thê lương thoáng chốc im bặt.
Kim Hương Ngọc ngã dưới đất tóc tai bù xù như một bà điên.
Tiêu Trần thở dài, cô gái này cũng đủ si tình, đã chết biến thành xác sống mà giờ còn liều lĩnh muốn cứu linh hồn của người yêu. Cô gái này sống cũng mệt thật sự!
Kim Hương Ngọc giương đôi mắt mờ mịt nhìn Tiêu Trần, đột nhiên gào khóc, dáng vẻ đau đớn như một đứa trẻ đánh mất mọi thứ.
Tiêu Trần buông Thánh Nữ xuống, đi tới cạnh Kim Hương Ngọc.
"Có nhiều chuyện đều lưu lại tiếc nuối, thời gian sẽ xoa dịu mọi thứ."
Tiêu Trần không biết an ủi người lắm, vắt cạn óc mới nhảy ra một câu như thế.
Kim Hương Ngọc lau nước mắt, nhìn về phía một bên.
Nơi đó có mấy bộ xương trắng chồng chất, mà ánh mắt Kim Hương Ngọc dừng lại trên hai bộ xương khô đang ôm nhau.
Hai bộ xương này rõ ràng là một nam một nữ. Tiêu Trần sợ ngây người, tình huống gì thế này.
Ngoại tình, người thứ ba chen chân… đủ loại tình tiết kịch tính hiện lên trong đầu Tiêu Trần.
Kim Hương Ngọc bi thống nhìn hai bộ xương kia, nở nụ cười tựa ác quỷ.
Đột nhiên, Kim Hương Ngọc như điên vọt tới, vung nắm tay hung hăng nện xuống hai bộ xương kia.
Trải qua hơn ngàn năm, hai bộ xương trắng kia đã mục nát vô cùng, bị Kim Hương Ngọc nện thành bột phấn.
Kim Hương Ngọc nắm lên bột phấn xám trắng kia, điên cuồng nhét vào trong miệng, đáy mắt là vẻ thỏa mãn điên cuồng.
Tiêu Trần ngây ra, xem dáng vẻ này như là có thâm cừu đại hận gì.
Chẳng lẽ những lời cô gái này nói lúc trước đều là lừa đảo?
Tiêu Trần lắc đầu, vẻ hạnh phúc trong mắt khi Kim Hương Ngọc nhắc tới người đàn ông kia không thể nào là ngụy trang.
Chẳng lẽ trong chuyện này còn có ẩn tình gì?
Kim Hương Ngọc tựa như một con ác quỷ đói khát, từng chút một đập nát hai bộ xương kia, nhét cả vào trong miệng.
Tiêu Trần cũng không ngăn hành vi điên loạn của Kim Hương Ngọc.
Xác sống dù sao cũng là dị vật, nuốt ít bột xương cốt chắc sẽ không tiêu chảy đâu.
Tiêu Trần gật gù như thật, cảm thấy phỏng đoán của mình không sai đi đâu được.
Kim Hương Ngọc đang cầm một nửa xương ngón út lên, ngây ngô cười với Tiêu Trần.
"Cậu biết không, người phụ nữ này tên là Kim Hương Ngọc, người đàn ông này tên là Trương Vân Đình. Tôi muốn giết bọn họ, ăn sống thịt bọn chúng, uống tươi máu bọn chúng.”
“Hả?”
Nghe Kim Hương Ngọc nói dứt lời, trong đầu Tiêu Trần hiện lên meme người da đen với dấu chấm hỏi. Cô chơi chiêu gì đấy hả?
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo