Tức nhất là, cố tình đám đàn ông kia lại thích như vậy, đều ghé lại la liếm.
“Việt Huân thôi đi, tính tình Lãnh Ngưng chính là như thế.”
Chàng trai cõng kiếm kia mở miệng khuyên nhủ.
Sau đó cậu ta nghĩ một chút rồi lại nói: “Lần này tới đây, tốt nhất hành động khiêm tốn một chút, làm theo lời dặn của gia tộc, đi chiếm chỗ tốt trước đã rồi đưa nhóm lão tổ đi đầu thai.”
Mọi người gật đầu, một anh chàng khắp người cuồn cuộn cơ bắp cất tiếng hỏi; “Tần Thiên, chúng ta phải chia như thế nào?”
Chàng trai cõng kiếm nghĩ ngợi giây lát: “Làm theo cách mà gia tộc đã nói, nơi đây có năm ngọn núi nổi tiếng được gọi là Ngũ Nhạc. Nếu Lãnh Ngưng không chịu tham gia vậy thì vừa khéo năm nhà chúng ta mỗi nhà một ngọn núi.”
Tiêu Trần đang treo trên cây, không ngừng cười giễu cợt, mẹ kiếp tính toán cũng hay đấy!
Sau khi trời đất khôi phục linh khí, những ngọn núi dòng sông nổi tiếng này nhất định sẽ trở thành vùng đất thích hợp cho tu luyện.
Nếu như có thể chiếm được một mảnh phúc địa như vậy, vậy đó là chuyện tốt cho các thế hệ hàng vạn năm sau này.
Chưa cần nhắc tới địa vị của Ngũ Nhạc ở Hoa Hạ, nhất là Đông Nhạc Thái ơn ngọn núi đầu tiên trong số đó.
Thái sơn có nguồn gốc là vùng đất hiến tế phong thần của các vị đại lão, long khí nơi này nồng đậm hơn rất nhiều so với mấy ngọn núi khác.
Nếu thật sự có thể chiếm được Thái sơn làm phúc địa, nói không chừng có thể cho ra đời một vật khổng lồ như vương triều Yêu Nguyệt của Hạo Nhiên đại thế giới.
“Khặc khặc...”
Tiêu Trần nghĩ mà không nhịn được bật cười ra tiếng, ý tưởng tuyệt diệu nhưng hiện thực có thể rất tàn khốc.
Trước chưa nói tới có may mắn chiếm được Thái sơn không, chính là người cầm quyền hiện tại của Hoa Hạ có thể để mặc chuyện này xảy ra sao? Đó chắc chắn là tiết tấu muốn liều mạng.
Tiêu Trần không tin Hoa Hạ truyền thừa năm nghìn năm, không hề có chút át chủ bài nào.
Nói không chừng, đã có một vị đại lão nào đó đang như hổ rình mồi, theo dõi sát sao những người đến từ bên ngoài này.
“Ai thế?”
Mọi người cảm thấy rợn tóc gáy bởi tiếng cười của Tiêu Trần, nhưng đưa mắt nhìn sang, ngoài bộ xương khô đang treo cổ trên một cái cây xiêu vẹo, thì dường như không hề có người nào khác.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, bộ xương khô treo trên thân cây xiêu vẹo đung đưa theo gió.
Tiếng cười quỷ dị kia cộng thêm cảnh tượng trước mắt, quả thật có chút rợn người.
Nhưng những kẻ có mặt tại đó đều không phải là người bình thường, tự nhiên không để ý tới cảnh tượng này.
Cô gái tên là Việt Huân kia đi đến bên cạnh bộ xương khô, hứng thú nói: “Không biết tên này chết đã bao lâu, mà xương cốt lại trắng tinh như ngọc.”
Nói xong, cô ta còn kéo cánh tay nhỏ của bộ xương một chút, cực kỳ không tôn trọng người đã chết, bộ xương bị lôi kéo lắc lư.
Lãnh Ngưng nhíu mày nói: “Việt Huân, tôi khuyên cô tốt bụng một chút, tôn trọng người đã chết.”
“Liên quan gì tới cô.
Thậm chí Việt Huân còn ôm lấy xương đùi của bộ xương khô lay một hồi, dáng vẻ kia như thể muốn lắc cho nó tan rã thành từng mảnh.
Trên người Lãnh Ngưng toát ra một luồng sát ý lạnh băng, trực tiếp xông tới chỗ Việt Huân.
Việt Huân không hề sợ hãi, khi đến vùng đất này tất cả mọi người đã đè nén cảnh giới xuống cùng một cấp bậc, ai sợ ai chứ?
Mắt thấy hai người sắp đánh nhau, vẻ mặt Tần Thiên cũng đầy bất đắc dĩ.
Nếu phụ nữ trở nên vô lý, tùy tiện tìm cái cớ là có thể đánh bạn một trận.
“Ôi, thôi đi, thôi đi, chẳng phải chỉ là một bộ xương khô thôi sao? Không đến nỗi động đao rút kiếm đi?”
Tần Thiên bắt đầu đứng ra can ngăn, trở thành người giảng hòa.
Lãnh Ngưng thu lại khí tức trên cơ thể, nhìn Việt Huân với vẻ mặt lạnh lùng rồi nói: “Sao ở bên kia không dám ra tay với tôi thế?”
Điều này trực tiếp chọc thẳng vào nỗi đau của Việt Huân. Ở thế giới bên kia, Lãnh Ngưng cô chính là ngôi sao mới chói mắt nhất, có thiên phú cao, còn được người khen ngợi là tài năng nghìn năm mới gặp một lần.
Tần Thiên kéo Việt Huân người sắp bùng nổ, trong mắt chợt thoáng hiện chút ánh sáng kỳ lạ.
Mấy người khác nhìn thấy vẻ mặt của Tần Thiên, cũng khẽ gật đầu.
Nhưng Việt Huân lại mờ mịt không hiểu.
Lãnh Ngưng thả bộ xương khô treo trên thân cây xiêu vẹo ra, vung tay lên, một chiếc hố lớn lập tức xuất hiện trên mặt đất.
“Chắc hẳn anh cũng là một vị cao nhân đắc đạo, sau khi chết xương cốt trắng tinh như ngọc, cứ phơi thây như vậy ở nơi hoang dã thật sự có chút không ổn.”
Lãnh Ngưng nói xong, ôm lấy bộ xương khô định ném vào trong hố lớn.
Vẻ mặt Tiêu Trần sững sờ, đây là định chôn sống ông à?
“Lãnh Tiểu Lộ, a, phì! Không đúng, con đàn bà của nhà họ Lãnh treo ông trở lại.”
Trái lại, cô gái này có vẻ ngoài hơi giống với Lãnh Tiểu Lộ, cô ta nhất định có quan hệ với nhà họ Lãnh.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo