Tiêu Trần trợn mắt khinh thường, từng bước đi về phía cô gái tên Việt Huân kia.

"Mấy người chúng mày không hề có chút quy củ nào, tới chỗ người ta làm khách đã không tặng quà thì thôi, thế nhưng còn mưu toan cướp đoạt phúc địa, cũng không biết ai cho chúng mày lá gan này vậy?”

Tiêu Trần vừa nói vừa đi về phía Việt Huân, rát nhiều kiếm khí cùng pháp bảo đập lên trên người hắn, nhưng lại mảy may không hề gây ra vết thương nào cho hắn.

Tiêu Trần giống như Ma Thần giáng thế, đón lấy những đòn công kích lung tung lộn xộn này, đi từng bước về phía Việt Huân.

Hắn tiến lên một bước, thì trái tim của mọi người lại nhảy lên mấy cái kịch liệt.

Giờ phút này, có lẽ mọi người đã nhận ra bộ xương trước mắt này là sự tồn tại gì.

Nhìn thấy Tiêu Trần cách ngày càng gần, Việt Huân suy sụp lùi về phía sau.

Tiêu Trần vung tay lên, cơ thể cô ta không chịu kiểm soát bay về phía hắn.

Hắn bóp chặt cổ Việt Huân rồi cười nói: “Cô gái nhà họ Lãnh khuyên cô tốt bụng một chút, sao cô không nghe hả?”

Nói xong ném cô ta về phía một cái cây xiêu vẹo.

Một sợi dây thừng màu đen uốn lượn bò xuống, chính xác tròng vào đầu cô ta.

“Ưm ưm!”

Việt Huân giãy dụa điên cuồng, nhưng giây phút này cô ta lại giống như người thường, hết cách khi đối mặt với sợi dây thừng màu đen tròng lên cổ mình.

Chỉ với thời gian mấy nhịp thở đã tổn thất mất hai đồng minh, sắc mặt Tần Thiên xám xịt như tro tàn.

Từ bên kia tới đây, cái giá phải trả quá lớn, hoàn toàn không dám tưởng tượng.

Nhưng bây giờ vừa mới tới nơi này đã gặp phải biến thái kiểu này, chẳng lẽ phải bỏ mạng tại đây ư?

Dĩ nhiên Tần Thiên không cam lòng, kiếm khí quanh người hóa thành những thanh kiếm nhỏ, trực tiếp đâm về phía Tiêu Trần.

Mà bản thân cậu ta lại bùng nổ một trận huyết quang quanh người.

“Tần Thiên anh làm gì vậy?” Một đồng bạn nhìn thấy hành động này của cậu ta, vừa ngạc nhiên lại tức giận.

“Anh ta muốn chạy trốn, lại sử dụng Huyết Độn của Ma tông.” Một đồng bạn khác cũng nghiến răng nghiến lợi nói.

Không nói đến loại chuyện hèn hạ như lâm trận bỏ trốn này, nhưng lại đi sử dụng công pháp của Ma tông, đây thật sự là điều kiêng kị lớn nhất của cả thiên hạ.”

Nếu như chuyện này bị truyền ra ngoài, nhà họ Tần sẽ bị liên lụy, nói không chừng còn chịu tập thể tấn công.

Tất nhiên Tần Thiên biết hậu quả, nhưng nếu mạng đã không còn, thì nói gì tới tương lai chứ?

“Mạng mất rồi thì còn nói được gì nữa? Tôi đi trước một bước đây! Nếu hai người có cơ hội sống sót, thì hẵng nghĩ cách vạch trần chuyện này nhé! Ha ha!”

‘Ầm! ’

Cơ thể Tần Thiên đột nhiên biến thành một đống sương máu, tan biến trong trời đất.

Tiêu Trần cười chế giễu một tiếng: “Đồ không biết xấu hổ, Huyết Độn thấp kém vậy mà cũng lấy ra.”

Nói xong, hắn vung tay lên, một bàn tay khổng lồ màu đen nhanh chóng hình thành ở phía xa.

Bàn tay màu đen nắm chặt trong không trung, một tiếng kêu thảm thiết long trời lở đất vang lên giữa đất trời.

“Chạy? Ông đây đánh gãy ba chân của mày.”

Tiêu Trần trợn mắt khinh thường, vung tay lên. Bàn tay khổng lồ màu đen kia xách theo một bóng người đến trước mặt hắn.

Người đó chính là Tần Thiên kẻ vừa chạy trốn, khắp người máu chảy đầm đìa, ngây ngốc nhìn bầu trời dường như có chút không dám tin chuyện đã xảy ra.

Tần Thiên ngơ ngác nhìn Tiêu Trần trước mặt, cậu ta cảm giác như đang nằm mơ vậy.

Huyết Độn là phương pháp mạnh nhất để thoát thân của Ma tông, cậu ta cũng tình cờ mới học được nó.

Cái giá phải trả của chiêu thức này rất lớn, tốn hơn nửa lượng tinh huyết toàn thân, khiến cho nguyên khí của người làm phép bị tổn hại nghiêm trọng, thậm chí không bao giờ khôi phục được nữa.

Nếu không phải vào lúc cận kề sống chết, Tần Thiên sẽ không dùng cách thức này, nhưng chỉ cần dựa vào những người từng dùng chiêu này, hình như chưa từng nghe nói có người nào bị trả giá cả.

Trên khuôn mặt Tần Thiên lộ ra vẻ tuyệt vọng, cậu ta lẩm bẩm nói: “Không thể, không thể, làm sao anh có thể bắt được Huyết Độn chứ?”

Tiêu Trần lắc đầu: “Anh bạn, ít kiến thức cũng không sao. Dù sao sau này cũng không có cơ hội nhìn thấy nữa rồi.”

Tiêu Trần nói xong lập tức ném Tần Thiên tới một thân cây mọc nghiêng, một sợi dây màu đen quấn lấy cổ cậu ta một cách chính xác.

Ngay khi sợi dây đen nhỏ chạm vào da cậu ta, sức mạnh xung quanh người lập tức bị áp chế, hiệu quả còn nhanh hơn dùng đá Đánh Thần.

Tần Thiên hoảng sợ hét lên: “Anh không thể giết tôi được, tôi là con cháu trực hệ nhà họ Tần, anh giết tôi thì anh sẽ không xong với nhà họ Tần đâu.”

“Ngu ngốc.”

Tiêu Trần mắng một câu, nhìn hai người còn lại đang run rẩy, hắn cười nói: “Thật xin lỗi, tao còn không biết tên của hai người mà đã phải tiễn hai người đi Tây Thiên rồi. Ôi, cuộc sống luôn đau buồn như vậy.”

Tiêu Trần giả vờ thở dài rồi ném thẳng hai người còn lại vào cái cây mọc nghiêng.

 

0.13659 sec| 2417.164 kb