Giờ đây, trong không gian thoáng đãng này lại diễn ra một cảnh tượng khá ngoạn mục và hiếm thấy năm vị tu sĩ trẻ tuổi lại treo cổ cùng nhau.

Lãnh Ngưng ở bên cạnh điều hòa khí tức, mặc dù trên mặt vẫn mang theo vẻ lạnh lùng.

Thế nhưng, trong lòng đã dấy lên một làn sóng lớn, bởi đây là những người nổi bật nhất trong thế hệ trẻ tuổi.

Những người này đều là những người vô cùng tài giỏi, được các gia tộc lớn hết sức kỳ vọng, phái đến đây để luyện tập trải nghiệm, mỗi gia tộc đều bỏ ra không ít tâm huyết cho những người trẻ tuổi này.

Nhưng bây giờ năm người lại chết cùng một lúc, có lẽ những gia tộc đó sẽ phát điên.

Hơn nữa, những người này đều bị treo cổ mà chết, làm gì có tu sĩ nào bị treo cổ mà chết được, nói ra chắc sẽ không ai tin.

Bóng dáng Tiêu Trần chợt lóe lên, lập tức xuất hiện ở bên cạnh Lãnh Ngưng.

Cô ta sợ đến mức lông tơ dựng ngược, hôm nay phải chết trong tay bộ xương này hay sao?

Tiêu Trần vui vẻ nhìn Lãnh Ngưng, trên bộ xương khô lại dính đầy máu thịt.

Hắn lại biến trở lại thành bộ dạng môi đỏ răng trắng một lần nữa.

Nhìn dáng vẻ trẻ trung của Tiêu Trần, Lãnh Ngưng thầm thở phào nhẹ nhõm, bởi vì trên người Tiêu Trần không có sát khí.

Tiêu Trần đưa tay ra bóp cằm Lãnh Ngưng, quay qua quay lại, miệng thì tấm tắc lấy làm lạ.

“Đây là phiên bản nữ của Lãnh Tiểu Lộ à, càng nhìn càng giống. Chẳng lẽ cô là người chị đã mất liên lạc nhiều năm của Tiểu Lộ sao?”

Lãnh Ngưng bị siết cằm như vậy, khuôn mặt xinh đẹp chợt đỏ bừng.

“Buông ra, đồ khốn kiếp.” Lãnh Ngưng tức giận quát.

Tiêu Trần không hề muốn buông tay ra, hắn lật qua lật lại mấy lần, còn nhéo nhéo tai rồi mới chịu thôi.

“Người nhà họ Lãnh sao?” Tiêu Trần hỏi.

Lãnh Ngưng gật đầu, nói: “Tôi họ Lãnh, nhưng không phải người nhà họ Lãnh mà anh nói, tôi không biết gì hết.”

Tiêu Trần nhướng mi, trông giống Lãnh Tiểu Lộ, có lẽ là tổ tiên của nhà họ Lãnh cũng nên.

“Đến Học viện Tu Hành thành phố Minh Hải hay lối vào địa ngục ở cuối sông Tịch Tịnh đều có thể bắt gặp người nhà họ Lãnh.”

Tiêu Trần vừa nói vừa đi về phía những xác chết bị treo cổ trên cây.

Lãnh Ngưng có chút kinh ngạc, dáng vẻ máu lạnh vô tình giết người vừa rồi chẳng giống một con người chút nào, sao bây giờ lại có thể buông tha cho mình một cách dễ dàng như vậy.

Tiêu Trần đi đến trước những cây cổ thụ cong queo đó rồi ngồi xuống mặt đất.

Nhìn mấy người còn đang giãy dụa, trong cổ họng chỉ có thể phát ra tiếng “ư ư”.

Tiêu Trần cười nói: “Tố chất cơ thể của người tu luyện vẫn rất mạnh, trụ được lâu hơn người thường một chút.”

Nghe giọng điệu của Tiêu Trần, người nào không biết còn tưởng là hắn đang trò chuyện với mấy người bạn cũ.

Nhìn cảnh này, da đầu Lãnh Ngưng dần tê dại, năm người còn sống đang bị treo trên cây.

Vậy mà hắn, người đã treo cổ bọn họ thì nhìn tất cả những thứ này một cách nhàm chán, thậm chí còn chế nhạo vài câu. Như vậy không thể dùng từ máu lạnh để hình dung nữa rồi.

Trong đầu cô ta chỉ có thể nghĩ đến hai chữ “biến thái”.

Có lẽ Tiêu Trần đáng thương không biết rằng trên đầu hắn lại có thêm một cái biệt danh khác - biến thái.

“Là con người, điều quan trọng nhất là phải có lễ nghĩa!”

“Nhìn các anh xem, đến đây đã không mang quà thì thôi đi, lại còn muốn giành địa bàn, có hơi quá đáng rồi đấy.”

“Một vĩ nhân đã từng nói, bạn bè đến có rượu ngon, hổ báo đến có súng săn.”

Tiêu Trần nói liên miên giống như một thầy giáo đang giảng bài với học sinh của mình vậy.

“Ấy ấy, cô gái kia, tôi còn chưa nói xong, sao cô lại lè lưỡi dài thế hả?”

“Ai da, trời ạ, còn trợn mắt nữa cơ à?”

Tiêu Trần cứ vui vẻ nhìn năm người bị treo cổ chết như vậy, toàn bộ quá trình tràn ngập sự chế giễu.

Khuôn mặt lạnh lùng của Lãnh Ngưng căng cứng lại.

Tất cả tu sĩ đều không quá xa lạ với việc giết người, khi dấn thân vào con đường tu luyện, trên tay sẽ luôn dính máu.

Nhưng hoàn toàn coi việc giết người là một thú vui giống như người trước mặt.

Sợ rằng mấy người Ma tông kia cũng phải bái phục!

Tiêu Trần đứng lên, vỗ vỗ bụi trên mông, có chút chán nản lắc đầu.

“Thể lực của mấy người không tốt. Nếu như treo Vô Địch lên trên cây này, có lẽ mấy chục năm cũng không chết.”

Nói xong, tay phải Tiêu Trần bắt lấy bên cạnh, trên không trung xuất hiện một cơn chấn động mãnh liệt, trời đất rung chuyển.

Mặt đất bên cạnh bắt đầu nứt ra, một mảnh đất cao hơn ba mươi mét, rộng hơn mười lăm mét bị lật lên, giống như một tấm bia mộ quá khổ vậy.

Khi tấm bia mộ siêu to khổng lồ này bị lật lên, những dòng chữ vàng được ẩn dấu dần dần lộ ra trong không trung.

Dòng chữ phát ra ánh sáng vàng chói mắt, trong ánh sáng vàng ấy thấp thoáng một bóng người cao lớn mờ ảo.

Thân hình cao lớn được bao phủ bởi ánh sáng vàng, không thể nhìn rõ khuôn mặt thật. Trong tay người đó cầm một chiếc rìu lớn, quanh thân như thể có những ngôi sao nhỏ vây quanh.

 

0.13808 sec| 2407.938 kb