‘Bịch. ’
Cẩu Đản bị trói thân trên chợt vấp chân một cái, ngã dập mặt nhỏ.
"Oaaa!"
Cẩu Đản nhếch miệng muốn khóc, sợ tới mức Tiêu Trần vội vàng ôm lấy nó an ủi.
"Ôi ôi ngoan không khóc, không khóc."
Ngục Long nhìn Tiêu Trần cưng chiều dỗ dành, nhẹ nhàng mỉm cười.
‘Từ ngày đến đây, Đại Đế ngày càng giống người hơn rồi. ’
Trăng sáng sao thưa.
Cẩu Đản ghé vào lòng Tiêu Trần ngủ rất trầm, Ngục Long đứng bên người Tiêu Trần, chỉ đứng yên không nói gì.
Cả đất trời đều an tĩnh.
Thật lâu rồi không thấy cảnh này. Trước kia, Tiêu Trần có thân thể của thần thường xuyên đứng thế này, có lẽ đứng vài năm, vài chục năm, thậm chí càng lâu.
"Tiểu Long Nhi, cô nói tôi nên quản việc này sao?"
Ngục Long không biết Tiêu Trần nói quản chuyện gì, nhưng vẫn bình thản đáp: "Từ khi nào Đại Đế làm việc lại lo trước nghĩ sau như vậy?"
Tiêu Trần bất đắc dĩ, nói đến chuyện của Nơi Không Thể Biết, cả chuyện công có vấn đề nữa.
Địa Cầu đang điên cuồng rút lấy linh khí của Nơi Không Thể Biết, sớm hay muộn có một ngày linh khí Nơi Không Thể Biết sẽ khô kiệt.
Địa Cầu chắc chắn thành một khối bánh ngọt mới, đến lúc ấy dù là người hay thế lực đều muốn cắt một miếng.
Địa Cầu chắc chắn sẽ trở thành trung tâm gió lốc.
Ngục Long suy nghĩ một chút: "Đại Đế muốn quản sao?"
Tiêu Trần lắc đầu: "Không quá muốn quản, thời đại thay đổi đều có số mệnh an bài."
"Nhưng hôm nay tôi phát hiện công pháp của các gia tộc lớn đều xảy ra vấn đề, lòng tôi có chút khó chịu."
Có lẽ có người nào đó đã sớm dự đoán được Địa Cầu sẽ có một ngày như vậy, sau đó bắt đầu bày cục, sửa chữa công pháp của các gia tộc lớn.
Dù linh khí thiên địa sống lại, nhưng công pháp xảy ra vấn đề sẽ chỉ là một hồi tai nạn với các đại gia tộc.
Thực lực tăng lên càng nhanh, nguy cơ và tác hại từ công pháp lỗi lầm sẽ càng lớn. Thậm chí không cần người khác ra tay, các gia tộc sẽ tự mình suy bại.
Ngục Long gật đầu: "Công pháp là căn bản của tu hành, nếu là Hạo Nhiên đại thế giới, bất kể thù sâu hận nặng đến đâu đều không được phép động tay động chân với công pháp."
Quy củ, vạn vật đều có quy củ.
Quy củ thiết lập, bất khả vi phạm.
Tiêu Trần thản nhiên nói: "Có vài người đụng tới công pháp tu hành, đây là hủy hoại gốc rễ người khác."
Hạo Nhiên đại thế giới có thể trở thành thánh địa của tu hành giả ở mọi nơi không chỉ vì đại địa rộng lướn vô ngần, thiên tài địa bảo vô số, tiểu động thiên lớp lớp.
Nguyên nhân chủ yếu là công pháp tu hành truyền thừa nhiều đời, công pháp mới sinh trưởng không ngừng.
"Thời đại này không có một chút quy củ nào, có vài người cũng không hiểu cái gì được làm, cái gì không thể."
Ngục Long gật đầu, cô cảm thấy đã biết ý tưởng của Tiêu Trần.
"Nếu như vậy..."
Tiêu Trần ôm Cẩu Đản say giấc nồng, nhìn về phía chân trời.
"Vậy để tôi định ra quy củ cho thời đại này đi."
Hừng đông.
Ngục Long kéo Cẩu Đản khóc sướt mướt.
Cẩu Đản buồn bã như vậy không phải chỉ vì lú sáng rời giường lại ngã dập mặt nhỏ thôi đâu.
Chủ yếu là vì Tiêu Trần phải đi xa nhà, càng quá đáng là ba không chịu đưa cô bé đi cùng.
Cẩu Đản hung hăng ăn mười một cái bánh bao thịt heo, biểu đạt bất mãn với Tiêu Trần. Bình thường cô nhóc chỉ ăn mười cái thôi đấy.
Tiêu Trần dặn dò người nhà vài chuyện, bởi vì có Tiểu Long Nhi ở đây nên hắn cũng không cần lo lắng cho an toàn của người nhà.
Về phần con đường tu hành của người nhà cũng cứ vậy đi. Dù sao thiên phú rõ ràng, có tu cũng không tu ra đóa hoa.
Cuối cùng Tiêu Trần tìm tới Ngưu Thông Thiên, hàng này vừa về Hoa Quả Sơn một chuyến hôm qua, nên cũng không biết Cẩu Đản gặp chuyện không may.
Kết quả sáng sớm hôm nay vừa về tới, nghe chuyện hôm qua thiếu chút mổ bụng tự sát, lấy cái chết tạ tội.
"Nhàn không có việc gì thì nói Cẩu Đản nghe chuyện Yêu tộc đi. Chuyện tu hành thì đừng nhúng tay vào." Tiêu Trần dặn dò.
Cẩu Đản dù gì cũng là người mang đại khí vận, ngày nào đó sẽ trở lại Yêu tộc, dẫn dắt Yêu tộc tranh đoạt thiên địa.
Nếu việc này không thể tránh né, vậy cứ dạy dỗ sớm một chút càng tốt.
Ngưu Thông Thiên cũng rất thức thời, liên mồm đồng ý, nhưng không nhắc một chữ đến chuyện không nhúng tay vào việc tu hành.
Cuối cùng Tiêu Trần đi tìm đứa nhỏ đáng thương Long Manh Manh.
Tiêu Trần còn rất vừa lòng với Long Manh Manh.
Bởi vì sau khi người nhà chết sạch, cô gái nhỏ này bày ra tính dai rất mạnh.
Hai người một trước một sau đi dạo bộ dưới bóng cây rợp đường nhỏ, lặng yên không nói chuyện.
Gió nhẹ hất vạt áo của Tiêu Trần lên, làm cho Long Manh Manh đi sau Tiêu Trần hơi thất thần.
Thời gian tĩnh hảo, Long Manh Manh hưởng thụ thời gian an bình này.
"Sau này có tính toán gì không?" Tiêu Trần dẫn đầu đánh vỡ yên tĩnh.
Long Manh Manh mông lung lắc đầu.
Ngoại trừ làm hộ đạo nhân Tiêu Trần nói, Long Manh Manh thật sự không biết con đường mình muốn đi.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo