Bồng Lai - chốn thần ở, là nơi xin thuốc đông khách triều Tần - Hán.
Năm đó Tần Thủy Hoàng, Hán Vũ Đế đều từng tới vị trí Bồng Lai bây giờ xin thuốc tiên.
Những truyền thuyết và hành vi cầu tiên này đều là vì Bồng Lai bịt kín một tầng khăn che mặt thần bí.
Nhưng Bồng Lai dù gì cũng chỉ là truyền thuyết, nghe nói thì nhiều chứ chưa ai gặp bao giờ.
Hôm nay trời trong nắng ấm, bờ biển có không ít người đang du ngoạn.
Từ ngày linh khí thiên địa sống lại tới nay, cơ thể mỗi người đều nhờ linh khí khổng lồ tẩm bổ làm dịu mà khỏe mạnh lên nhiều.
Có vài người lớn tuổi mang bệnh cũ nhiều năm không chữa khỏi cũng không hiểu ra sao mà khỏe lên rồi.
Hôm nay trên bãi biển còn có không ít người già được người nhà đưa theo ra ngoài du ngoạn.
Khắp bãi biển tràn ngập tiếng cười nói, hoan hô.
Một thiếu niên đứng thẳng trên bờ cát, nhìn về phương xa.
Thiếu niên thanh tú điển trai, môi hồng răng trắng, vẻ ngoài rất dễ thu được hảo cảm của phái nữ.
Xa xa là một mảnh trắng xoá, nước biển kết hợp một thể với không trung, không phân rõ là nước hay màn trời. Diễn đạt sinh động cái gọi là: Sương vây đỉnh núi núi khóa sương, trời xanh mặt biển biển trời vấn vương.
Dưới ánh nắng mặt trời chiếu rọi, nước biển phía xa tựa lấp loáng như phô một lớp vảy cá.
Tiêu Trần vốn định tiến vào tiểu động thiên dạo một vòng trước, nhưng ma xui quỷ khiến rơi xuống trên bãi biển.
Tuy bây giờ là tháng mười, nhưng thời tiết ở đây vẫn hơi oi bức. Chỗ này có không ít mỹ nữ ăn mặc mát rười rượi, khiến Tiêu Trần ‘mở rộng’ tầm mắt.
Có vài gái đẹp còn thường thường liếc mắt nhìn về phía Tiêu Trần.
Nhắc tới cũng lạ, trên người Tiêu Trần cứ như có một lực hấp dẫn khó hiểu, luôn khiến người ta tập trung ánh mắt trên người hắn.
"Bé xinh trai, một người à?"
Một cô gái xinh đẹp lớn gan đi tới bắt chuyện với Tiêu Trần.
Tiêu Trần trợn trắng mắt: "Không phải một người chẳng lẽ là một con chó à?"
Mỹ nữ suýt phun ra một búng máu tươi: "Đàn ông đều là đồ khốn kiếp."
Mỹ nữ thở phì phò rời đi.
Đáy lòng Tiêu Trần thoáng động, nhìn về phía trời biển dính liền phía xa.
Một mảnh sương mù mông lung xuất hiện tại chân trời, loáng thoáng có một tòa đảo nhỏ như ẩn như hiện giữa lớp sương.
"Nhanh lên, lại tới rồi kìa."
Xung quanh có người hưng phấn giơ cameras lên, không ngừng chụp ảnh sương mù phía xa.
Tiêu Trần nhíu mày, nắm lấy cánh tay một người đẹp đi ngang qua.
Mỹ nữ bị bắt lấy thì ngây người, ban ngày ban mặt lại dám chơi lưu manh trước mặt mọi người à?
Tiêu Trần đỏm dáng lắc tóc: "Người đẹp, hỏi cái này!"
"Hỏi đầu gối bà nội cậu ấy! Lưu manh." Mỹ nữ nâng chân dẫm thẳng lên mu bàn chân Tiêu Trần.
Kết quả Tiêu Trần hoàn toàn không có phản ứng, còn liếm môi như lưu manh đích thực: "Tôi thích kiểu người như cô đấy! Thực cay! Khà khà khà."
Mỹ nữ bị dọa trắng mặt, hô to: "Cứu với! Cứu với! Sàm sỡ!"
‘Bốp! ’
Tiêu Trần nặng nề vỗ mông vểnh của người đẹp một cái, tiếng vỗ mông truyền đi thật xa.
Mọi người đang quay chụp ảo ảnh trên bãi biển đều sợ ngây người. Trần đời ít thấy lưu manh kiêu ngạo như vậy.
"Ranh con, nhìn cậu sạch sẽ đoan chính, sao lại đi làm ra việc này chứ?"
"Đúng đấy, trông thì ra hình ra dáng lắm, đúng là không thể chỉ nhìn mặt ngoài."
Tiêu Trần vừa trợn mắt xem thường vừa mạnh tay vỗ mông người đẹp cái nữa.
Lần này đúng là chọc cho nhiều người nổi giận, có người muốn đi tới chế phục yêu râu xanh Tiêu Trần này.
"Ôi chao, tôi chỉ định hỏi ảo ảnh này xuất hiện rất nhiều lần rồi hay sao thôi mà? Sao cô cứ phải làm chuyện ra như vậy nha."
Tiêu Trần bỏ qua mỹ nữ, nhanh như chớp chạy về phía bờ biển.
"Cậu nhóc, quay lại đi. Nào phải chuyện gì to tát nha1 Đừng luẩn quẩn trong lòng!"
"Đúng đấy, cùng lắm là đến đồn công an làm bản ghi chép thôi mà. Đừng thí luôn mạng mình chứ."
Vài người thấy Tiêu Trần chạy nhanh về phía bờ biển như muốn tự sát thì sợ muốn chết.
Mỹ nữ bị vỗ mông cũng đờ mặt ra. Vỗ hai nhát thì vỗ hai nhát thôi. Không cần đi tìm chết chứ!
Tiêu Trần đương nhiên không định nhảy biển tự tử.
Hai chân Tiêu Trần chạy như bay, vậy mà có thể chạy trên mặt biển, nhắm thẳng hướng ảo ảnh xuất hiện.
"Thần tiên?"
"Chắc đúng rồi!"
"Con gái, con có phúc rồi. Được thần tiên vỗ mông."
Mọi người đều bị dọa tới ngây người trước kỹ thuật khinh công chạy trên nước của Tiêu Trần. Duy nhất chỉ có người đẹp bị vỗ mông kia tức giận đến hàm răng ngứa ngáy.
Một cô gái xinh đẹp nhỏ nhắn khác đi đến bên cạnh cô ta, vẻ mặt ấm ức nói: “Lần trước chính tên lưu manh này đã cướp bông hoa tai bà nội để lại cho em ở chợ đen.
“Thật đúng là đồ lưu manh.” Người đẹp bị vỗ mông hung dữ dậm chân.
Tiêu Trần lao về phía đô thị sầm uất kia nhanh như một làn khói.
Nhưng bất kể động tác của hắn nhanh đến nhường nào, Bồng Lai đảo kia như thể vĩnh viễn ở góc trời kia, gần ngay trước mắt xa tít chân trời.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo