Dường như Lãnh Ngưng cũng cảm nhận được ánh mắt tìm tòi của Tiêu Trần, cô ta cảm thấy bất lực nói: “Không có gì, thực ra tôi chỉ muốn ở cạnh người thân nhiều một chút mà thôi.”
Tiêu Trần gật đầu, cô gái này cũng rất có tình người đấy!
Tiêu Trần nói mục đích lần này hắn đến đây, điều này khiến ông cụ Từ Hoài Nghĩa rất kích động, suýt chút nữa thì tái phát bệnh tim.
Bọn họ đã nghiên cứu hang động đen ngòm quỷ dị ở trên đỉnh núi rất lâu nhưng vẫn không thu được kết quả gì.
Bây giờ Tiêu Trần lại bảo hắn muốn đi vào trong, sao ông lão có thể không kích động được chứ?
Trong nháy mắt này, bước chân của ông cụ trở nên linh hoạt hơn, lập tức thu dọn đồ đạc, đeo ba lô lên lưng, dáng vẻ giống như muốn đi xa nhà.
Dáng vẻ này của ông lão là muốn đi vào tiểu động thiên cùng với Tiêu Trần rồi.
Tiêu Trần cũng không nói gì nhưng Lãnh Ngưng lại cảm thấy bất ngờ.
Ông lão này đã lớn tuổi như thế rồi còn muốn đi vào tiểu động thiên, ông cụ ngại bản thân sống lâu quá rồi à?
Trong cuộc trò chuyện vừa rồi đã cho thấy ông cụ là người học rộng tài cao, điều này khiến Lãnh Ngưng có ấn tượng rất tốt với ông cụ.
Lãnh Ngưng không nhịn được mà lên tiếng nhắc nhở: “Ông à, ông không đi vào nơi này được đâu.”
Nghe xong câu này, Từ Hoài Nghĩa ngạc nhiên, sắc mặt cũng trở nên khó coi.
Ông ấy lẩm bẩm với vẻ không dám tin: “Tại sao? Dựa vào cái gì chứ?”
Dáng vẻ đó khá giống người điên, đối với một nhân viên nghiên cứu khoa học say mê mà nói, nếu không được tận mắt chứng kiến một lần, chẳng khác nào người chết.
Tiêu Trần cười, lắc đầu nói: “Ông muốn đi thì đi, một cái động thiên thì có thể làm gì được người ta chứ?”
Lãnh Ngưng nhếch miệng muốn nói gì đó nhưng lại bị Tiêu Trần trừng mắt, cô ta đành phải nuốt lời muốn nói xuống.
Dù nghĩ thế nào thì Lãnh Ngưng cũng không hiểu được, rốt cuộc Tiêu Trần có ý gì mà lại muốn để cho một ông lão đi mạo hiểm.
“Ông cụ, ông dẫn theo hai người nữa, chúng ta xuất phát thôi!”
Tiêu Trần đi ra cửa với dáng vẻ vui tươi hớn hở, Từ Hoài Nghĩa nghe vậy lập tức ‘sống’ lại, hô to gọi nhỏ dẫn người đi theo.
Lãnh Ngưng cảm thấy khó hiểu: “Ông lão đã lớn tuổi rồi, để ông ấy đi vào tiểu động thiên cũng chẳng có ý nghĩa gì.”
Tiêu Trần trợn mắt nói: “Không có ý nghĩa? Đối với hai chúng ta thì đúng là không có ý nghĩa, nhưng đối với ông cụ mà nói, có lẽ đây chính là ước muốn cuối cùng trong đời ông ấy đấy? Đừng đứng ở góc độ của mình để đánh giá người khác.”
Sắc mặt Lãnh Ngưng hơi u ám, lời Tiêu Trần nói rất đúng nhưng có mấy người có thể làm được chứ?
Càng tiếp xúc với Tiêu Trần, Lãnh Ngưng càng cảm thấy mình không hiểu người này.
Rõ ràng là một kẻ lạnh lùng đến mức dám thắt cổ một đám thiên chi kiêu tử trên cây, thậm chí hắn còn đứng bên cạnh giảng giải như không có việc gì xảy ra.
Nhưng bây giờ, chỉ vì mong muốn của một ông lão bình thường, hắn lại lên tiếng ủng hộ, hơn nữa còn định bảo vệ an toàn cho ông ấy.
Sao con người này lại mâu thuẫn đến thế, thiện và ác đều xuất hiện ở trên người hắn.
“Đi thôi, chúng ta cùng đi thám hiểm, đào kho báu.”
Tiêu Trần hớn hở đi lên đỉnh núi, Lãnh Ngưng vô cùng tò mò, đi theo sau Tiêu Trần.
Từ Hoài Nghĩa dẫn theo hai binh sĩ khỏe mạnh đi sau cùng.
Hai binh sĩ một cao một thấp, cả người tỏa ra một luồng sát khí khủng bố, tuyệt đối là tinh anh bước ra từ chiến trường.
Binh sĩ cao lớn đỡ lấy ông lão, nói với giọng lo lắng: “Ông Từ, hay chúng ta không đi nữa, thân thể của ngài cũng không chịu đựng được.”
Từ Hoài Nghĩa lắc đầu: “Đồng chí, hai người không cần lo lắng cho tôi, hai tháng này thân thể của tôi đã khỏe hơn nhiều rồi.”
“Không phải lúc nào cũng có được cơ hội giống như lần này, đời này của tôi không còn mong đợi gì nữa, chỉ mong trước khi xuống mồ có thể đi vào bên trong nhìn xem, bây giờ cơ hội đã đến rồi, tôi phải nắm thật chặt.”
Hai binh sĩ gật đầu, không nói thêm gì nữa, lập tức đuổi kịp Tiêu Trần.
Lên đến đỉnh núi, có một hang động màu đen đứng sừng sừng ở đó.
Bên trên hang động xuất hiện từng cơn ba động, có vẻ không chân thực.
Tiêu Trần nhẹ nhàng chạm vào cái bên ngoài hang động đen ngòm, không phát hiện điểm gì khác thường.
“Không có cấm chế, có lẽ là tiểu động thiên tự nhiên.”
Tiêu Trần nói xong, hắn liếc nhìn mọi người: “Sau khi đi vào trong, xảy ra chuyện gì tôi cũng không dám đảm bảo, mọi người tự bảo vệ tính mạng mình.”
Hai binh sĩ cảm thấy khó xử, nhiệm vụ của bọn họ là bảo vệ ông cụ, nhưng bây giờ lại phải đứng nhìn ông cụ dấn thân vào nguy hiểm, điều này khiến bọn họ không biết làm thế nào.
Từ Hoài Nghĩa vui vẻ ra mặt, gật đầu nói: “Sống chết tự chịu.”
Ngay sau đó ông lão quay đầu lại, nói với hai chiến sĩ bằng giọng điệu mệnh lệnh: “Đi xuống núi, ngay bây giờ, ngay lập tức.”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo