Tiêu Trần đầy mặt hắc tuyến, thế nhưng lại có người sử dụng phép thần thông “Chỉ Xích Thiên Nhai” này, bảo vệ Bồng Lai đảo.

“Chỉ Xích Thiên Nhai” là chiêu thức rất thú vị, rõ ràng ở ngay trước mắt nhưng lại không thể với tới, để người ta nhìn thấy nhưng lại sờ không được, giống như người đẹp trên đường phố, chỉ có thể trơ mắt nhìn mà không thể làm gì.

Nhà Phật có một môn thần thông “Thiên Nhai Chỉ Xích”, tuy rằng đều là bốn chữ nhưng tác dụng lại hoàn toàn khác nhau.

“Thiên Nhai Chỉ Xích”, dù ở bất cứ khoảng cách nào vẫn có thể tới được chỉ bằng một bước. Tất nhiên đây là cách nói cường điệu, nhưng cũng chứng minh tốc độ của chiêu này thật sự rất nhanh.

Tiêu Trần dừng bước chân, dưới chân dâng đầy những bông hoa sen màu đên, như thể hoa sen nở rộ dưới từng bước chân của vị Đại Năng nhà Phật.

Nhưng hoa sen màu đen này lại có chút cay mắt, dù gì dưới chân người ta đều nở đóa sen vàng.

Tiêu Trần tiến lên một bước, bóng người trở nên mơ hồ, cho người ta một cảm giác kỳ quái ở ngay trước mắt nhưng xa tít chân trời.

‘Bộp! ’ Tiêu Trần giẫm một chân lên trên mặt đất.

Hắn đã sải đủ mấy bước, cuối cùng chân mới giẫm trên một mảnh đất rắn chắc.

Hắn lau mồ hôi trên trán: “Một đám trọc đầu, chỉ được cái nói phét, Thiên Nhai Chỉ Xích cái rắm chó gì chứ, ông suýt chút nữa thì bị mất đầu.

Thứ đồ chơi này nhanh thì cũng có nhanh, nhưng người bình thường vẫn thật sự không chịu nổi.

Tiêu Trần quan sát bốn phía.

Mây mù bao quanh khiến cho đảo nhỏ tựa chốn thần tiên.

Linh khí khổng lồ sắp ngưng thành thực thể, nơi này dư sức trở thành mảnh đất tiên khí thích hợp để tu luyện.

Tiêu Trần duỗi tay điểm mấy cái vào không trung, quả nhiên là Không Tự.

Cả Bồng Lai đảo được bao phủ bởi những ký tự màu vàng.

Tiêu Trần nghiến răng nghiến lợi, Ý Chí Đại Đế chết tiệt này.

Trước giờ hắn chưa từng nghĩ bây giờ đi phá bỏ Ý Chí Đại Đế, bởi vì cùng là Đại Đế, dĩ nhiên Tiêu Trần biết thứ đồ chơi này đáng sợ đến nhường nào.

Tiêu Trần dạo tới dạo lui một vòng quanh đảo nhỏ, phát hiện có một ít dấu vết thờ cúng, còn có dấu chân của những người đi trước để lại.

Đi loanh quanh cũng không có gì thú vị, hắn đang định rời khỏi.

Đúng lúc này, đầu bên kia của đảo nhỏ, không trung đột nhiên phát ra từng gợn sóng dao động, Không Tự cũng bắt đầu trở nên vặn vẹo.

Hai mắt hắn sáng ngời, đang sầu vì không tìm thấy trò vui, bây giờ chẳng phải tự mình đưa tới cửa hay sao?

Tiêu Trần lần mò tới đầu bên kia của đảo nhỏ nơi xuất hiện động tĩnh, hơi khó xử gãi đầu.

Tầm nhìn bên này cực kỳ trống trải, hơn nữa sương mù cũng rất mỏng, không thích hợp để ẩn náu.

Hắn chợt nảy ra một ý tưởng, đi đến phía bên Không Tự xuất hiện động tĩnh lạ thường.

“Hê hê hê hê!”

Tiếng cười đê tiện của hắn vang lên, không biết từ lúc nào xuất hiện một cái cây xiêu vẹo trên địa hình trống trải.

Đây tất nhiên là kiệt tác của Tiêu Trần, được hắn biến ra từ tử khí.

“Nơi này không giữ ông lại thì có chỗ khác giữ ông, mọi nơi đều không nhận, ông đã có cây vẹo cổ.”

Tiêu Trần lẩm bẩm như một tên tâm thần, một sợi dây thừng được biến ra bởi tử khí, rũ xuống từ trên cái cây xiêu vẹo.

Tiêu Trần thò đầu vào trong, thân xác được hắn biến hóa ra cũng bắt đầu tan biến, chỉ để lại một bộ xương cốt trắng tinh như ngọc.

Cảnh tượng này trông như thể có người tự sát treo cổ ở đây đã nhiều năm.

Làn gió khẽ thổi qua, bộ xương khô treo trên cây xiêu vẹo đung đưa theo gió, phát ra từng tiếng kẽo kẹt, có hơi rợn người.

Trong không khí xuất hiện rung chuyển kịch liệt, một cơn lốc xoáy màu vàng xuất hiện trên bầu trời.

Mấy bóng người rơi xuống từ trên không trung như thể sủi cảo, bốn nam hai nữ.

Những người này đều có vẻ ngoài trẻ trung, đàn ông tuấn tú còn phụ nữ thì xinh đẹp, thoạt nhìn có chút tiên khí.

“Linh khí thật nồng đậm.” Một cô gái ngạc nhiên hô lên một tiếng.

“Xem ra lão tổ của gia tộc nói không hề sai, mảnh trời đất này đang điên cuồng hấp thu linh khí bên kia của chúng ta.”

Một chàng trai tuấn tú cõng trường kiếm trên lưng mở miệng nói.

“Lần này sáu gia tộc của chúng ta bắt tay, từ bên kia đến đây chính là để tới chỗ này chiếm được ưu thế.”

Mọi người lần lượt gật đầu, duy nhất chỉ có mình cô gái mặc váy dài màu trắng, vẻ mặt lạnh lùng như thể không hề có chút hứng thú nào với cuộc trò chuyện của họ.

“Lãnh Ngưng, cô có ý gì vậy?” Một cô gái khác hơi không vui nhìn cô gái tên Lãnh Ngưng này.

Lãnh Ngưng hoàn toàn không đặt đám người này vào trong mắt, chỉ nhìn về nơi xa xăm nối liền giữa trời và biển, sau đó hờ hững nói: “Tôi tới nơi này chỉ muốn xem thử những người thân năm đó vẫn chưa kịp cùng nhau rời khỏi mà thôi. Mọi người muốn làm gì không liên quan đến tôi.

“Cô...” Cô gái kia hơi tức giận, sao trước giờ con đàn bà này đều bày ra dáng vẻ lạnh băng.

 

0.13549 sec| 2415.336 kb