Giọng nói của Tiêu Trần trực tiếp khiến Lãnh Ngưng mặt đỏ tía tai.
Cô ta khẽ nhổ ra một ngụm rồi khó khăn di chuyển cơ thể.
Tiếp theo đó một bộ xương trắng tinh như ngọc, bò dậy từ dưới người Lãnh Ngưng.
Bộ xương khô đứng dậy dựng thẳng ngón giữa giận dữ hét lên: “Tên nào vừa mới định đi tiểu, tao nghĩ mày không được ngắm mặt trời ngày mai nữa rồi.”
Nhìn này bộ xương khô kiêu ngạo này, ngoài Lãnh Ngưng ra, tất cả mọi người đều bật cười. Dĩ nhiên họ cười lời nói hùng hồn này của Tiêu Trần, đúng là không biết tự lượng sức mình.
Bởi vì bọn họ không hề cảm nhận được một chút sức mạnh dao động nào trên bộ xương khô kia của Tiêu Trần.
Tiêu Trần cũng cười, bởi vì hắn biết hôm nay lại có người muốn tìm đường chết.
Bóng dáng hắn đột nhiên biến mất trong hố lớn, khi mọi người còn chưa kịp không phản ứng lại, bàn chân to của Tiêu trần đã đá vào đũng quần của anh chàng cơ bắp.
Lúc này thời gian như thể ngừng lại, mỗi người đều nhìn hắn với vẻ mặt không dám tin, nào có người vừa đi lên đã đá vào ‘cậu nhỏ’ của người ta chứ.
Chiêu thức hoang dã này từ đâu ra vậy, muốn dùng cách hèn hạ như vậy là có thể trực tiếp dùng à?
Hơn nữa gia tộc của anh chàng cơ bắp tu luyện cơ thể, sao có thể đá gãy ‘cậu nhỏ’ của người ta chứ?
Mấy người bày ra dáng vẻ mặt xem kịch vui, ai ngờ, vẻ mặt đắc ý của anh chàng cơ bắp chỉ giữ được một lát, tiếp theo đó từ từ trở nên vô cùng tái nhợt.
"A!"
Trong miệng cậu ta hét lên một tiếng gào vang dội trời đất, sau đó lập tức ngã nhào xuống đất, không ngừng lăn lộn trên đất.
Tiêu Trần dẫm loạn một hồi lên người anh chàng đang lăn lộn.
“Thích đi tiểu đúng không, là quái vật cơ bắp hả?”
"Dừng tay." Mắt thấy anh chàng cơ bắp bị Tiêu Trần dẫm đến độ sống không bằng chết, cuối cùng mấy người Tần Thiên lấy lại tinh thần.
Chiếc miệng rộng của bộ xương khô Tiêu trần kia phát ra những tiếng cười quái dị, không biết mấy cái cây xiêu vẹo được biến ra từ tử khí đã xuất hiện trên mảnh đất trống này từ bao giờ.
"Hôm nay ông mày phải treo cổ thứ không hiểu quy củ như mấy người ở chỗ này."
Nói xong, trên người Tiêu Trần cuồn cuộn dâng trào khí đen, như thể đại ma vương giáng thế.
Sắc mặt mọi người lập tức thay đổi, dáng vẻ này của Tiêu Trần thật sự nằm ngoài dự đoán của họ.
Nhưng giây phút này, họ cũng không mấy lo lắng, bởi vì hình như thực lực mà Tiêu Trần bày ra cũng ngang bằng với họ.
Tiêu trần nhìn này vẻ mặt bình tĩnh của mấy tên này, đương nhiên biết trong lòng họ đang suy nghĩ điều gì.
Quả thật bây giờ Tiêu Trần chỉ có thực lực Long Môn Cảnh, nhưng nếu kết hợp với các thủ đoạn khác. Thậm chí hắn còn có thể làm thịt người đã đạt tới Thượng tam cảnh, huống chi mấy kẻ hèn Long Môn Cảnh này.
Tiêu Trần nhoẻn miệng cười: "Thích chơi cờ không?"
Vẻ mặt mọi người ngây ra khi bị hỏi, lúc nào rồi mà còn có tâm tình hỏi chuyện này.
"Đều là tuyển thủ quốc gia Cửu Đoạn đều phân chia mạnh yếu, tương tự như vậy cùng là Long Môn Cảnh, cũng chia ra mạnh yếu."
"Tao chính là người mạnh nhất Long Môn Cảnh, còn chúng mày đều là giá đỗ."
Tiêu Trần vừa nói vừa nhấc anh chàng cơ bắp đang kêu rên trên mặt đất lên, trực tiếp ném cậu ta về phía một cái cây xiêu vẹo.
Một sợi dây thừng nhỏ màu đen vươn ra từ cái cây xiêu vẹo, chuẩn xác không lầm tròng lên cổ của anh chàng cơ bắp.
Hết thảy mọi chuyện xảy ra quá nhanh, khiến tất cả mọi người không kịp phản ứng lại.
"Thạch Long." Tần Thiên hét lên một tiếng, thanh trường kiếm sau lưng bay ra khỏi vỏ, hóa thành một luồng sáng trắng.
Ánh sáng trắng mang theo kiếm khí khiếp người, lao thẳng tới sợi dây thừng đang treo Thạch Long.
Tiêu Trần liếc nhìn thanh kiếm của Tần Thiên, cười nói: "Làm kiếm tu, không tu dưỡng phi kiếm của bổn mệnh, lại sử dụng chiêu thức của kiếm khách giang hồ, có chút thú vị."
Trong lòng Tần Thiên chợt rùng mình, rốt cuộc bộ xương khô này là có lai lịch như thế nào, vị, sao lập tức có thể nhìn thấu căn cơ của chính mình.
‘Crắc, crắc! ’
Thanh trường kiếm kia trực tiếp chém lên sợi dây thừng màu đen, kết quả nó trực tiếp bị hất ngược lại.
Lại nhìn Thạch Long, đầu lưỡi đã thè ra bên ngoài, hai mắt lồi ra, hoàn toàn chính là cảnh tượng người thường treo cổ tự tử.
Tần Thiên hơi nheo mắt lại, nhìn chằm chằm vào sợi dây thừng nhỏ màu đen kia.
Gia tộc của Thạch Long chính là tu luyện cơ thể, cơ thể vô cùng mạnh mẽ, sao có thể bị một sợi dây thừng nát treo cổ chứ?
Trừ khi linh khí trong cơ thể của Thạch Long bị hạn chế, làm cậu ta chỉ có thể giãy giụa giống người thường.
Phải công nhận rằng, Tần Thiên vẫn là kẻ có chút đầu óc, nháy mắt đã nghĩ được nhiều như vậy.
"Đừng để những sợi dây thừng kia đụng tới." Tần Thiên nói một câu, thanh trường kiếm sau lưng lại lần nữa ra khỏi vỏ.
Trời đất ngập tràn kiếm khí dao động.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo