"Đi xem." Tiêu Trần cười nói.
"Đi xem?" Thấy nụ cười của Tiêu Trần, Long Manh Manh thoáng đỏ mặt.
Tiêu Trần gật đầu: "Thời gian đảm nhiệm hộ đạo nhân sẽ không lâu, nhiều nhất là trăm năm."
"Với người tu hành mà nói, một trăm năm thật sự quá ngắn."
Nghe Tiêu Trần nói vậy, Long Manh Manh chợt có chút hoảng hốt, trăm năm? Chỉ trăm năm thôi sao?
Có lẽ chính bản thân Long Manh Manh cũng không biết, mình đã coi nơi có Tiêu Trần là nơi mình thuộc về.
"Đi xem thế giới này, đi xem trăm thái nhân sinh, thế giới có rất nhiều chuyện thú vị."
Rất nhiều năm rồi Tiêu Trần không nói chuyện như vậy với ai.
Còn nhớ, lần cuối cùng nói vậy là nói với một cô nhóc xấu xí tên Minh Nguyệt.
Ai biết giờ này cô nhóc kia đang chơi điên ở đâu rồi? Hoặc đang tìm ai đánh nhau?
Đáy lòng Long Manh Manh rung động, thưa dạ gật đầu.
Tiêu Trần xoay người, nhẹ nhàng vỗ đầu Long Manh Manh, giống như một vị trưởng bối hiền lành.
"Đại đạo độc hành, con đường này chung quy là cô độc, cần bản thân đi một mình."
Long Manh Manh không biết sao tự nhiên sinh ra chút bi thương.
Bởi vì cô cảm nhận được sự tiêu điều, cô độc từ người Tiêu Trần tản mát ra. Cứ như một ông cụ lớn tuổi đứng trên đỉnh núi, cô đơn nhìn về phía xa.
Một cánh cửa màu vàng chợt xuất hiện trong đầu Long Manh Manh.
Từng chữ huyền ảo tạo thành các câu liên tiếp trong thức hải Long Manh Manh.
"Đây là công pháp của bà la sát Tổ Long kia, coi như tôi tìm người nối nghiệp cho bạn cũ!"
Tiêu Trần bất ngờ biến mất tại chỗ.
Long Manh Manh nhìn nơi Tiêu Trần biến mất, lệ rơi đầy mặt, bởi vì cô biết, bóng người kia là tồn tại mình vĩnh viễn không thể chạm vào.
Tiêu Trần vào học viện, tìm Thanh Y Hậu.
Tiêu Trần hỏi một chút vị trí tiểu động thiên kia.
Khi Thanh Y Hậu lấy được ảnh chụp này còn rất nhiều lối vào tiểu động thiên.
Tiêu Trần quyết định vẫn là đi tìm bảo bối trước. Dù sao muốn định chế quy củ cho một thiên địa cần có thực lực cường đại làm trụ cột mới được.
Nhắc đến việc này, Thanh Y Hậu tỉnh táo hẳn lên.
Anh ta lấy ra một chồng ảnh chụp khác: "Lúc trước không phải vệ tinh quân dụng chụp được mảng lớn sương trắng xuất hiện bao quanh Địa Cầu sao? Bây giờ sương trắng đang tiêu tán."
Tiêu Trần nhận ảnh chụp nhìn thoáng qua, đúng như Thanh Y Hậu nói, sương trắng tiêu tán khá nhiều, nhưng vẫn tương đối nồng đậm.
Thanh Y Hậu nhặt ra một tấm ảnh trong số đó, Tiêu Trần nhìn xem, cảm thấy hơi kinh ngạc.
Bởi vì sương trắng trong tấm ảnh này tan đi rất nhiều, lộ ra thứ che giấu bên dưới.
Vậy mà lại là một khối đất lơ lửng.
Trông hình ảnh này làm Tiêu Trần không khỏi nghĩ tới Thiên Cung nơi thần tiên ở lơ lửng trên bầu trời như trong phim.
Chẳng lẽ thật sự có Thiên Cung?
Tiêu Trần hứng thú nói: "Có dịp thì đi xem thử."
Thanh Y Hậu khó xử, ảnh chụp này thoạt nhìn nhỏ vậy thôi, nhưng tình huống thực tế lại phức tạp vô cùng.
Giờ không có bất cứ quốc gia nào có năng lực thăm dò đại lục thần bí vừa xuất hiện này.
Tiêu Trần trợn trắng mắt xem thường: "Có phải anh muốn tôi đi xem thử không?"
Thanh Y Hậu ngượng ngùng, đúng là anh ta có ý này.
Bởi vì thực lực Tiêu Trần thể hiện ra vẫn luôn cho anh ta cảm giác sâu không lường được. Nói không chừng người này thật sự có thể bay ra xem thử cũng nên!
"Đừng mong đợi gì ở tôi. Nhưng đại lục này cách Địa Cầu xa quá. Giờ này tôi còn chưa thể hành tẩu trên không."
Hành tẩu trên không là phối trí tiêu chuẩn của cảnh giới Thượng Tam. Tiêu Trần bây giờ chỉ là cọng giá Long Môn Cảnh thôi, đi bộ trên không kiểu gì?
Tiêu Trần dặn dò: "Tốt nhất mau chóng điều tra rõ việc công pháp xảy ra vấn đề đi, đây là cội rễ của việc tu hành, không thể trì hoãn."
Thanh Y Hậu gật đầu, tuy có hơi khó xử nhưng chỉ cần không từ bỏ thì biện pháp luôn nhiều hơn khó khăn.
Tiêu Trần vốn đang có rất nhiều chuyện muốn dặn dò, nhưng nghĩ đi nghĩ lại… lười nói.
Ví như để học sinh trong học viện chuyển sang tu luyện Chính Khí Quyết, còn chuyện cho học sinh đi tiểu động thiên lịch lãm…
Nghĩ đến có Tiểu Long Nhi ở đây, Tiêu Trần cũng lười nhiều lời. Trong phương diện dạy dỗ người khác thì Tiểu Long Nhi giỏi hơn hắn nhiều.
Tiêu Trần rời khỏi học viện, chạy về phía Đông Hoa Hạ.
Nơi đó có một lối vào tiểu động thiên.
Thật ra có rất nhiều lối vào tiểu động thiên, Tiêu Trần chọn nơi này cũng là vì cạnh đó có một tòa đảo nhỏ tên là Bồng Lai.
"Tôi có một con lừa lông ngắn chưa cưỡi bao giờ, hôm nay hứng lên cưỡi nó đi họp chợ…"
Tiếng gào khan truyền khắp không trung, Tiêu Trần bay trên trời, thoải mái nằm trên đám mây do tử khí tạo thành.
Bệnh ung thư lười của hàng này lại tái phát, hắn chậm rì rì lướt về hướng Đông.
Bồng Lai khởi nguyên từ truyền thuyết núi Tam Thần trên biển.
Dùng khoa học để giái thích thì nơi đó là do mọi người kính sợ ảo ảnh, những gì không thể lý giải thì chỉ có thể mượn thần linh giải thích.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo