Lần này Lôi Yến thật sự luống cuống, tập hợp sức mạnh của ba người kết quả cũng chỉ là một trò cười thôi sao?
Cậu ta nhìn bốn cánh cửa kia cảm giác có hơi không chân thật, vì sao mọi chuyện lại biến thành như vậy.
Ngấm ngầm chịu đựng bao nhiêu năm, lại bỏ ra cái giá kinh người đi vào bên này là vì để tìm tương lai cho nhà họ Lôi.
Nhưng tại sao mọi chuyện lại biến thành như vậy, linh khí trời đất bên này vừa mới sống lại, vì sao lại có cường giả bậc này.
Lôi Yến suy nghĩ, vẻ mặt bắt đầu xuất hiện biến hóa quỷ dị, khuôn mặt cậu ta dần trở nên hư ảo, các loại biểu cảm vui cười tức giận hiện lên trên mặt.
Tiêu Trần lắc đầu: "Tố chất tâm lý kém quá đấy, đây là sắp tẩu hỏa nhập ma đấy à!”
Bóng Tiêu Trần lướt lên cực nhanh, nhằm thẳng về phía Lôi Yến.
Đồng thời chém một dao tới cổ cậu ta.
Tiêu Trần cười nói: “Dù sao cũng là chết, rác rưởi có một chút tác dụng cũng tốt.”
Lôi Yến nhìn bóng dáng Tiêu Trần mà ánh mắt tràn đầy tơ máu khiếp người.
“Cùng nhau chết đi!” Lôi Yến giữ một tia tỉnh táo cuối cùng trong lòng, trên dưới toàn thân đột nhiên bị hoa văn quỷ dị che kín.
Từ trên người Lôi Yến phát ra khí thế hủy diệt, khiến không khí xung quanh anh ta trở nên vặn vẹo.
Tiêu Trần trợn mắt: “Muốn tự bạo, mơ tưởng.”
Nói xong Tiêu Trần đột nhiên tăng tốc, vô số hư ảnh xuất hiện trên không trung.
Thân thể Lôi Yến phồng lên giống như quả bóng bơm đầy hơi.
Nhưng mà ngay sau đó, thân thể cậu ta đột nhiên xẹp xuống, một cái đầu bay lên.
Máu tươi phun lên cao, mọi người nhìn thấy trong lòng hoảng hốt, cao thủ như vậy mà lại chết chỉ trong chớp mắt thế ư?
Tiêu Trần cầm đầu Lôi Yến trên tay, khởi động phép Sưu Hồn.
...
Tiêu Trần suy nghĩ về tin tức có được từ trong đầu Lôi Yến, rất có hứng thú nói thầm một tiếng: "Lại có chuyện như vậy?”
Lúc này một luồng tử khí trên tay Tiêu Trần đột nhiên bùng nổ, cái đầu kia nhanh chóng khô quắt lại, chỉ một lúc sau đã biến thành một cái đầu khô giống như xác ướp.
Hắn ném cái đầu về phía cổng trường, cái đầu vừa bay tới đó đã có một cái gai đá nhọn màu đen đâm ra, chuẩn xác đâm xuyên qua cái đầu kia không lệch chút nào.
Cứ như vậy đầu Lôi Yến bị cắm ở cổng trường, đôi mắt chết không nhắm mắt nhìn chằm chằm về phương xa, cảnh tượng này thật sự khiến người ta hoảng sợ.
Tiêu Trần cười ha hả phất tay lên, những người cùng Lôi Yến tới nhà họ Lôi không thể khống chế bay đến cổng trường.
Toàn thân Lôi Minh không nhịn được run lên bần bật: "Tôi xin lỗi, thực sự xin lỗi, cầu xin cậu cho nhà họ Lôi chúng tôi một con đường sống đi!”
Lôi Minh đau khổ cầu xin, nhưng Tiêu Trần chỉ cười nhạo nói: “Nếu xin lỗi có tác dụng thì thế giới đã hoà bình từ lâu rồi.”
Tiêu Trần nói xong phía trên cổng trường xuất hiện một cây cột màu đen.
Cây cột vắt ngang phía trên cổng trường, từng sợi dây thừng nhỏ màu đen từ thân cột thòng xuống.
Đầu cuối của những sợi dây thừng kia xuất hiện một cái vòng tròn, mà đầu của đám người nhà họ Lôi đang bay thẳng vào những vòng tròn kia.
Vậy mà Tiêu Trần lại muốn treo cổ đám người nhà họ Lôi ở cổng trường.
Đám người nhà họ Lôi kêu la như quỷ khóc sói gào, nhưng Tiêu Trần lại làm như không nghe thấy.
Dây thừng nhỏ từ tử khí biến thành chuẩn xác tròng vào cổ đám người nhà họ Lôi.
Một cảnh tượng rất chi là đồ sộ xuất hiện trước cổng trường.
Mười người nhà họ Lôi bị treo ở cổng trường giống như xâu lạp xưởng.
Bọn họ chẳng qua chỉ giãy giụa vài cái, rồi sau đó không nhúc nhích nữa.
Tử khí nhanh chóng hút đi sinh mệnh của bọn họ, biến thành mấy cái xác khô.
Tiêu Trần vỗ tay, nói với Thanh Y: “Trở về viết cái bảng dựng ở cổng trường.”
Thanh Y không có một chút đồng cảm nào đối với mấy người nhà họ Lôi.
Nếu như Tiêu Trần không tới thì có thể hôm nay toàn bộ học viện đã bị giết sạch không còn ai.
Có điều Thanh Y vẫn hơi mơ hồ với chuyện dựng bảng: "Dựng bảng gì?”
Tiêu Trần suy nghĩ rồi nói: “Thì viết là, Lôi Yến tộc trưởng nhà họ Lôi, vùng đất Nơi Không Thể Biết bị treo cổ ở chỗ này.”
Đây là tin tức hắn có được từ trong đầu Lôi Yến, và còn có rất nhiều bí văn nữa, cái này làm cho Tiêu Trần cảm thấy rất hứng thú.
Tiêu Trần dùng sưu hồn còn biết được thông tin, dường như Lôi Yến đến từ một hòn đảo nhỏ ở phía đông.
Đảo nhỏ kia có cái tên rất trâu bò, Bồng Lai đảo.
Bồng Lai đảo được xem như một đạo tràng tương đối nổi tiếng trong thần thoại.
Nhưng từ tin tức trên người Lôi Yến cho thấy dường như Bồng Lai đảo cũng không phải đơn giản như vậy.
Có vẻ đó là một lối vào vùng đất Nơi Không Thể Biết khác.
Hình Thiên canh giữ núi Côn Luân của là một lối vào vùng đất Nơi Không Thể Biết, bây giờ Bồng Lai đảo lại là một lối vào.
Chẳng lẽ vùng đất Nơi Không Thể Biết không chỉ có một.
Tiêu Trần bắt đầu tự hỏi.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo