“Sao trời vây quanh.”
Tiêu Trần híp hai mắt lại, ý thức còn sót lại của đại đế sao?
Tại vị trí hốc mắt của hình người, hai tia sáng màu vàng kim bắn ra, chiếu vào người Tiêu Trần.
Tiêu Trần nhảy dựng lên, giận dữ nói: “Ông muốn làm gì? Ông giỏi thật, ngã xuống rồi vẫn có thể biến thành chín con rồng vàng. Tôi nhiều lắm cũng chỉ biến được bảy con, tôi tự nhận mình thua.”
“Nhưng ông đã chết rồi mà vẫn có thể nhảy ra cắn tôi hai cái mới chịu.”
Tiêu Trần nhìn bóng người kia, y hệt như một mụ đàn bà chua ngoa đang chống eo đôi co với người ta vậy.
Bỗng chốc, trong không gian rơi vào sự im lặng kỳ lạ.
Hồi lâu, mí mắt Tiêu Trần nhảy lên vài cái, tên này đang muốn đối đầu với mình sao? Không phải chỉ cạy mất một mảnh đất của ông thôi sao? Có cần phải kích động như vậy không?
Đôi mắt vàng dần tan biến, một giọng nói hư ảo vang lên giữa đất trời.
“Có thể ngươi chính là người ta đang chờ đợi, ta mệt rồi, đến lượt các ngươi rồi.”
Tiêu Trần nghe mấy lời như thể đang dặn dò hậu sự, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Tôi là ai, tôi đang ở đâu, tôi không biết gì cả.”
Sau khi hỏi liền ba câu, lính mới Tiêu Trần liền nhấc chân muốn chuồn đi.
Có quan hệ với loại ý chí còn sót lại như vậy là chuyện phiền phức nhất. Hơn nữa, bên kia lại là một vị đại đế có thể biến khí vận thành chín con rồng vàng.
“Bánh xe vận may bắt đầu quay rồi, không ai có thể tránh khỏi nó.”
Giọng nói hư ảo lại vang lên.
Tiêu Trần trợn tròn mắt, nói với bóng người cao lớn: “Ta chỉ cạy mất một mảnh đất của ông thôi mà giờ đã sắp xếp xong số mệnh luôn rồi, có cần phải thế không?”
Tiêu Trần càng nghĩ càng cảm thấy có chút khó chịu. Tuy rằng chỉ là một bộ xương không khác gì người chết.
Nhưng dù sao hắn cũng đã từng là đại đế, bây giờ chỉ nhấc một mảnh đất lên đã bị người ta bắt lại dạy dỗ, vứt mặt mũi đi đâu không biết.
Tiêu Trần cũng lười trốn tránh, hai tay chống nạnh, chỉ thẳng mặt cơ thể to lớn ở trên không mà mắng.
Tư thế y hệt mấy bà cô chuyên chửi đổng cùng với vốn “tam tự kinh” thuộc lòng vanh vách đó khiến cho Lãnh Ngưng không khỏi kinh ngạc.
“Tên thần kinh này ở đâu ra vậy?”
Tiêu Trần mắng hết nửa tiếng đồng hồ. Lãnh Ngưng nghe mà mồm chữ O, miệng chữ A. Trong nửa tiếng đồng hồ này, Tiêu Trần không hề nói lặp một câu.
“Chết tiệt, làm lại lần nữa đi, chỗ năm ba tuổi ta còn chưa mắng đủ nặng.”
Sau nửa giờ nữa, dường như Tiêu Trần cũng đã thấm mệt, hắn ngồi trên mặt đất và lảm nhảm những điều vô nghĩa.
Lãnh Ngưng bỗng trở nên tò mò, lặng lẽ tìm nơi có thể nghe thấy giọng nói của Tiêu Trần.
“Ông là đại đế, tôi cũng vậy.”
“Ông đã rơi xuống rồi, tôi thì chỉ còn lại đúng bộ xương. Chúng ta đều là người cùng cảnh ngộ, cớ sao lại làm khó nhau?”
“Thành thật mà nói, mặc dù ông có thể biến khí vận thành chín con rồng vàng, nhưng nếu đánh nhau thật thì chưa chắc ông đã đánh lại ta.”
Tiêu Trần không hề khoác lác, hắn giống như một học sinh học lệch vậy, hết thảy những kỹ năng thiên phú trên người hắn đều liên quan đến đánh nhau.
Còn về những thứ khác như luyện đan hay luyện khí thì hắn lại mù tịt, chẳng biết cái gì.
Là vị đại đế chiến đấu giỏi nhất trong lịch sử, danh hiệu này không phải là chém gió mà là Tiêu Trần đánh nhau mà ra.
Tiêu Trần luyên thuyên như thể đang nói chuyện với một hình bóng vô hình nào đó vậy.
Nhưng trước mặt Tiêu Trần lại trống rỗng, trong đám văn tự màu vàng trên bầu trời chỉ có một bóng dáng hư ảo.
Đúng là Tiêu Trần đang nói chuyện với ai đó, nhưng đối tượng của cuộc trò chuyện không phải là thứ mà một tu sĩ nhỏ bé như Lãnh Ngưng có thể nhìn thấy.
Trong mắt Lãnh Ngưng, trước mặt Tiêu Trần không hề có gì cả.
Nhưng trong mắt Tiêu Trần, có một người đàn ông râu ria xồm xoàm đang ngồi ở khoảng không trước mặt.
Người đàn ông có râu nhìn Tiêu Trần với vẻ mặt dịu dàng, nhưng Tiêu Trần lại trợn tròn mắt.
“Thứ nhất, tôi không có thời gian dọn dẹp đống lộn xộn của ông. Ông muốn tạo ra một vị đại đế vĩ đại cũng chẳng liên quan gì đến tôi.”
“Thứ hai, đừng nghĩ đến việc kéo ông đây xuống nước, đừng cố gắng truyền những con rồng vàng khí vận đó cho tôi.”
“Thứ ba, tôi nói này, ông rảnh rỗi lắm à? Chết rồi mà thì cứ nhắm mắt xuôi tay cho xong đi, sao lại bày ra nhiều chuyện vớ vẩn như vậy?”
Người đàn ông để râu vẫn mang một vẻ mặt dịu dàng, như thể ông ta mãi mãi chỉ có biểu cảm này vậy.
“Hãy giúp ta một việc!”
Người đàn ông có râu cuối cùng đã nói lời đầu tiên.
Tiêu Trần chợt thấy đau đầu, biết chắc là kiểu gì cũng sẽ như vậy.
Bây giờ, ý chí còn sót lại này mới chui ra ngoài, chắc hẳn phải là một ý đồ nào đó.
Tiêu Trần tùy tiện rút một đoạn xương chân ra, vẫy vẫy trên không trung: “Ông nhìn bộ dạng tôi bây giờ thì có thể làm gì? Người ta hắt hơi một cái cũng có thể thổi tôi bay xa vạn dặm ấy chứ.”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo